
dị
“Hắn thăng chức liên quan gì tới mình. Người ta là Dung Khoa thái tử gia, thay cha mình cũng là bình thường.” Tô Tiểu Mễ nói
“Ban đầu lúc anh ta vừa vào công ty, mình đã đánh cuộc cùng cậu, cậu
không chịu đánh cuộc, nhớ không? Lúc đó mình đã cảm thấy người đàn ông
này khí chất rất khác người, tuyệt đối không phải là một người đơn giản. Người như vậy, cậu nghĩ hắn chỉ đơn thuần đến đây làm Lâm tổng giám khổ cực kiếm tiền như vậy sao?”
“Vậy sao cậu không đi tán tỉnh hắn đi, đánh cuộc với mình làm gì?”
“Theo trực giác nhạy cảm của mình, mình cảm thấy Lâm Khải là có ý đối với cậu. Nếu như Lâm Khải đối cũng với mình như vậy, chị đây lập tức
cởi quần áo, đóng cửa leo lên trên người hắn, còn cần cậu nhắc nhở sao.” Hạ Tử Vi lay nhẹ cái ly trên tay.
“Hắn là thái tử gia, mình là dân nữ bình thường, không thể đi chung một con đường!”
Tô Tiểu Mễ hơi có chút mất mát trong lòng, loại cảm giác này cô cũng
không biết tại sao. Trong tiềm thức, cô tuyệt không hi vọng Lâm Khải là
một thái tử gia. Thế giới của hắn cùng với của cô chênh lệch ngày càng
xa, cô ngày càng không đuổi kịp cước bộ của hắn! Cô vẫn thích hắn làm
Lâm tổng giám, cô tình nguyện tin tưởng hắn chỉ là giai cấp trung lưu,
cùng chức vụ của cô còn có chút xứng đôi.
“Sao mình cảm thấy có gì đó đau lòng nha?” Hạ Tử Vi nhăn lông mày,
giận cười: “Nếu như khi trước Lâm Khải còn là một Tổng giám, cậu nhanh
chóng giải quyết hắn, có phải bây giờ hào quang chói lọi rồi không?”
“Thôi đi, thứ hào quang này dành cho đám người muốn hưởng thụ ngoài
kia đi!” Đây có lẽ là một chút tự giễu!!! Tô Tiểu Mễ nắm chặt tách cà
phê, như là chỉ có vật này mới có thể mang cho cô năng lượng, giúp cô
chống đỡ được.
*********
Biệt thự nhà họ Lâm.
“An Ôn, bà đi ra đây cho tôi!”
“An Ôn, bà mau ra đây!”
Tiếng nói càng lúc càng lớn, thanh âm cực kỳ tức giận.
“Ông chủ, ông đã về, bà chủ vẫn còn đang nghỉ ngơi!” Trương mụ vội vàng từ bên ngoài đi vào, đứng trước mặt Lâm Tuấn Thiên nói.
“Bà ta còn ngủ được? Thật đúng là ngoan độc!” Thân hình Lâm Tuấn Thiên chợt run lên.
“Tuấn Thiên, ông tìm tôi!” An Ôn đứng trên cầu thang, lạnh nhạt nhìn Lâm Tuấn Thiên, giống như bộ dạng thường ngày của mình.
Lâm Tuấn Thiên đứng ở dưới lầu, vợ của ông vĩnh viễn đều là như vậy!
Không bao giờ tỏ ra hờn giận, ông cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy
được bản chất của bà, cũng không biết được bộ dạng làm nũng của bà trông như thế nào.
An Ôn từ trên lầu không nhanh không chậm đi xuống, đứng ở trước mặt Lâm Tuấn Thiên, nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Ông đã trở lại.”
“Cổ phần của bà ở Dung Khoa quốc tế đưa hết cho con trai, là bà để
cho con đem tôi ra làm trò cười ở hội đồng quản trị?” Lâm Tuấn Thiên sắc mặt tái xanh, nhìn người vợ trước mắt. Ông thật không muốn tin, đây lại là người từ đầu đến cuối ông chưa từng xem là vợ, người mà dù biết rõ
ông ở bên ngoài nuôi tình nhân, bà vẫn phớt lờ, trước mặt mọi người xem
như không có gì.
“Đó là con của chúng ta, tôi đem cổ phần cho nó có cái gì không hợp
lý? Nó là con của ông, nó thừa kế Dung Khoa có gì là không thể?” Thần
sắc của An Ôn nhìn không thấy có chút hốt hoảng nào, bà lẳng lặng nhìn
Lâm Tuấn Thiên, nhìn người trước mặt đang nóng nảy bất an. Thì ra ông
tức giận như vậy vẫn không nói ra ly hôn, có phải hay không bởi vì bà là đại cổ đông của Dung Khoa quốc tế?
“Đúng, về sau tất cả cũng đều thuộc về Lâm Khải, nhưng tôi bây giờ
vẫn còn sức lực. Con còn trẻ, tại sao hai người muốn liên hiệp buộc tôi
xuống đài, một là vợ của tôi, một là con trai của tôi, cư nhiên lại ép
chồng mình cùng cha mình như vậy sao?” Mặt Lâm Tuấn Thiên bởi vì tâm
tình kích động mà trở nên đỏ bừng.
“Tôi thật cao hứng khi nghe ông nói ông là chồng tôi,
là cha của Lâm Khải! Tôi cứ nghĩ là ông đã quên mất ông là ai rồi.”
Thanh âm của An Ôn vừa nhẹ vừa nhu, phảng phất hỏa khí ở trong lòng của
bà chỉ có một ít, có nổi lên cũng không làm xáo trộn chuyện gì.
“Bà… Lời này của bà có ý gì? Máu trong người Lâm Khải là của nhà họ
Lâm chúng ta, trên danh nghĩa bà là vợ hợp pháp của tôi!” Lâm Tuấn Thiên còn chưa có ý thức được lỗi của mình ở đâu, thậm chí cho rằng vợ mình
không có gì phải khổ sở.
An Ôn lạnh lùng nhìn một cái, nhẹ nhàng nói: “Tôi đưa cho ông một ly trà lạnh, coi như làm giảm lửa giận xuống vậy.”
Nói xong, bà liền xoay người lấy trà.
Nhìn An Ôn cứ điềm nhiên như vậy, Lâm Tuấn Thiên mới phát hiện ra
rằng ông tuyệt đối không hiểu gì về người vợ của mình. Từ sau khi kết
hôn, ông liền tiếp nhận nhà họ An công ty, ông chỉ biết bà rất thương
ông, điên cuồng thương ông, không để ý việc ông lấy bà chẳng qua là vì
gia sản của bà, cũng không để ý đến việc trong tim của ông có người đàn
bà khác hay không.
Ông công khai trở thành Dung Khoa chủ tịch, dùng tiền tài của mình
trả thù người bạn gái ham giàu sang phú quý trước kia.Cũng giống với
những người đàn ông khác trong thương trường, ông là loại đàn ông ham
rượu ham sắc, nhưng cho tới bây giờ ông vẫn biết, con dâu hợp pháp của
nhà họ Lâm là An Ôn, bà cũng rất khéo léo phối hợp, từ xưa tới giờ đều
là mắ