
t nhắm mắt mở cho qua.
Bà đem trà lạnh đặt trước mặt ông, mỉm cười, nhàn nhạt che đi sự dấu
vết của tuổi tác. Đôi mắt to đẹp một thời nay cũng mất đi vẻ tinh nhanh, mặc dù vẫn có chút thuỳ mị, nhưng cuối cùng khó thoát sự tàn phá của
thời gian.
Ông nhận lấy ly trà lạnh, một hớp cũng không uống, hung hăng đem trà
lạnh để xuống bàn, chút trà lạnh theo cái ly đung đưa đổ ra bàn.
“Hai người làm như vậy, cũng nên cho tôi biết lý do chứ!”
“Lý do? Tôi đã nói rồi.” An Ôn nhìn ông đang nóng nảy tức giận, nội
tâm càng thêm vui vẻ, loại trả thù này thật sảng khoái! “Lâm Khải là con của chúng ta.”
“Các người tại sao không nói gì với tôi? Bà có biết hay không, hai
người giấu tôi làm những chuyện này, trong lòng tôi có bao nhiêu thống
khổ? Đây là một loại bị người thân của mình đâm sau lưng, bà chẳng lẽ
không biết?” Lâm Tuấn Thiên tuyệt không tin, một người vợ hiểu chuyện
như An Ôn lại không biết đến mùi vị bị phản bội này.
“Tôi cũng muốn cùng ông thương lượng, nhưng ông thường không trở về
nhà, tôi cũng hết cách!” An Ôn hời hợt nói, trong ánh mắt bình thản như
nước, không nhìn ra bà có bất kỳ áy náy gì.
“Đây không phải là lý do.”
“Trong mắt của tôi đây chính là lý do. Một ngày không trở về nhà, tôi cũng chấp nhận, mười ngày không trở về nhà, tôi cũng có thể miễn cưỡng
chấp nhận, nhưng một tháng không trở về nhà, tôi không thể cho qua. Tôi
cảm thấy ông đã không cần đến cái nhà này rồi, nếu đã như vậy, tôi cần
gì phải nói nhiều với ông? Ông nói xem, có phải hay không, Tuấn Thiên?”
Người phụ nữ làm cho đàn ông cảm thấy đáng sợ nhất không phải là việc nổi giận lôi đình, mà là bình tĩnh như nước! Điều đó có nghĩa là lòng
của người phụ nữ đó đã chết.
“Đây không phải là bà? Tại sao lại biến thành như vậy? Như vậy tôi
cảm thấy rất xa lạ…” Lâm Tuấn Thiên thấy bộ dạng bình tĩnh như không của vợ mình, liền nội tâm bị chấn động.
“Ông không hiểu, tôi không trách ông. Tôi thành ra như vầy… có lẽ là
do ông ban tặng.” Bà nhẹ nhàng xoa bóp một bàn tay, lẳng lặng ngẩng đầu
lên, nhìn ông.
Lâm Tuấn Thiên vẫn còn như vậy nho nhã, tráng kiện, năm tháng cũng
không để lại quá nhiều dấu vết trên người ông. Nhìn qua, ông chỉ tựa như mới bốn mươi tuổi. “Trời cao thật là không công bình!” An Ôn ở trong
lòng khẽ thở dài.
“An Ôn, bà cứ như vậy, tôi cảm thấy rất đáng sợ, bà có biết hay
không?” Lâm Tuấn Thiên đem tâm tình của mình nói hết với bà, lăn lộn
nhiều năm trên thương trường như vậy, ông cho là mình đã rèn luyện được
sự tỉnh táo, nhưng giờ phút này, ông cảm thấy mình không theo kịp cả
người cùng chung chăn gối của mình rồi.
“Thật ra thì ông nên biết rõ tôi sẽ như vậy từ lâu rồi, không phải
sao? Tôi biết, ông cũng không thương yêu gì tôi, ông cưới tôi, cũng chỉ
vì tôi là nhà họ An tiểu thư, duy nhất tiểu thư, là người thừa kế tương
lai của Dung Khoa quốc tế.” Vừa nói bà vừa hồi tưởng lại vẻ mặt của
người đàn ông này khi bà gặp lần đầu.
Áo sơ mi trắng, quần ka-ki bình thường, ông tới Dung Khoa, bà đi theo cha mình đến Dung Khoa nghe hội nghị, ghi chép, lần đầu tiên nhìn thấy
ông, bà đã bị khí phách cao ngạo của người đàn ông này hấp dẫn, bà biết
tất cả mục đích ông muốn cưới bà, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nói là đám cưới, thực chất cũng chỉ là một cái đám cưới kinh doanh,
công ty của Lâm Tuấn Thiên là một công ty quá nhỏ bé, nhưng bà lại
khuyên nhủ cha mình để cho ông tin tưởng hắn. Con gái mình sốt ruột, An
lão cũng đành tất cả đều nghe theo con gái.
“Bà cũng biết mục đích tôi cưới bà, vậy tại sao còn đồng ý? Bà có thể cự tuyệt!” Ông chất vấn bà.
“Bởi vì tôi yêu ông, trừ ông ra, tôi không biết còn có ai thích hợp
làm chồng của mình, cho nên tôi nói với cha đáp ứng lời cầu hôn của ông, sau đó ông cưới tôi, cha đã đưa ra rất nhiều nội quy, cha vẫn sợ tôi về sau bị thiệt thòi, thật ra thì tôi nói cho ông biết, tất cả đều không
phải là như ông nghĩ.”
An Ôn bình tĩnh nói ra, vẻ mặt Lâm Tuấn Thiên lập tức thay đổi.
An Ôn dáng điệu bình thản, giống như tất cả mọi chuyện đều không phải do bà tạo nên.
“Lời này của bà có ý gì?” Lâm Tuấn Thiên càng ngày càng không hiểu nổi An Ôn.
“Ông muốn biết thật sao? Ông không sợ biết rồi sẽ tổn thương sao?” An Ôn cảnh báo trước cho ông, hi vọng ông suy nghĩ rõ ràng.
“Tổn thương? Bà cảm thấy một người không yêu bà có thể vì bà mà sinh
ra tổn thương sao?”Lửa nóng trong người Lâm Tuấn Thiên đã dâng tràn tới
cổ họng, ông đang cực lực đè nén, nếu không thật không biết sẽ bộc phát
ra cái gì.
“Ban đầu việc nắm giữ cổ phần ở Dung Khoa quốc tế cũng không phải do
chủ ý của cha, mà là tôi. Vì tôi biết ông không yêu tôi, ngay từ đầu tôi cũng không muốn dùng điều này để uy hiếp ông cả đời sống bên cạnh tôi,
một mặt tôi có trọng trách của cha giao phó, vì lúc đó cha đã mắc bệnh
ung thư não thời kỳ cuối, tôi không muốn cha ra đi mà vẫn còn lo lắng
tôi sẽ có lúc bị ông vứt bỏ; một mặt đó là tính toán của riêng tôi, coi
như đối với ông có chút thử nghiệm. Những năm này, ông cũng chưa từng
nghĩ tới lấy cổ phần của Dung khoa từ trong tay tôi vì ông vẫn cảm thấy
của t