
ả
rồi.
Hai người nhìn thấy cô có chút kinh ngạc, trong đó bạn W tự mình dẫn cô đến tận
chỗ ngồi, trên đường còn ngại ngùng nói: “Có lẽ bạn đã không còn nhớ mình nữa
rồi phải không?”
An Ninh xấu hổ, chính xác là cô quên: “Thực sự xin lỗi.”
Đối phương cười rộ lên: “Bạn đúng là không thay đổi bao nhiêu.”
Ở chỗ ngồi đã có khoảng mười người, An Ninh ngoài bạn K lần trước gặp trong
bệnh viện là có chút quen mặt, còn lại đều lạ mặt.
Có người “Ý” một tiếng: “Lý An Ninh hả?!”
Bạn K mỉm cười đứng dậy đi đến bên An Ninh: “Mình rất giỏi phải không, đã mời
được thục nữ của lớp chúng ta đến!”
Bạn W đứng ở cửa: “Rất giỏi, rất giỏi”, khiến không ít người phải cười.
Lần này họp mặt cùng với lớp bên cạnh, An Ninh nhớ rõ thời trung học một lớp là
hơn ba mươi người, hôm nay tổng cộng đến đây có hai mươi lăm người, quả không
tệ. Nhưng ai nấy đều rất câu nệ, thỉnh thoảng mới đáp lại một, hai câu, còn lại
đa số là tỉ tê to nhỏ với người bên cạnh: “Aiz, vừa rồi là những ai vậy? Mình
không nhận ra ai nữa rồi.”
Lúc chính thức lên bàn tiệc, mọi người mới bắt đầu cởi mở hơn, cười nói chào
hỏi nhau, trao đổi tin tức của bản thân, những ai học nghiên cứu sinh, những ai
đã đi làm, những ai xuất ngoại, những ai đã kết hôn.
“Lý An Ninh, sao bạn không nói lời nào vậy?” Có người mời rượu cô, An Ninh cầm
ly nước hoa quả đáp lễ.
Bạn K cảm thán: “Bạn An Ninh của chúng ta vẫn điềm tĩnh như vậy mà.”
An Ninh mỉm cười nhu mì, hình tượng thục nữ bất di bất dịch...
Bạn lớp phó ngồi bên cạnh cô nói nhỏ: “Nhớ năm đó, các bạn nam theo đuổi bạn,
trong đó có tôi, bạn đều gạt phắt đi... Haizz.”
Ấy? Có chuyện như vậy sao... Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Lúc này bạn L lớp bên cạnh đến bên bạn lớp phó mời rượu, bạn lớp phó hiện nay
đang du học ở Nhật Bản, vì thế bạn L vẻ mặt háo sắc hỏi: “Có thể mang cho tôi
vài CD về được không?”
Lớp phó còn trả lời rất chân thật: “Được, nhưng rất mắc đó, khoảng một, hai
trăm tệ một đĩa.”
“Ai da, nếu không mua thì không kịp mất! Cậu xem, Asakawa Ran đã chết, Lijima
Ai cũng đã chết, thật không dễ gì mà Matsushima mới tái xuất...”
An Ninh: “Ách, Asakawa Ran đâu có chết...”
“Chết rồi, chết thật rồi!”
“Đó chỉ là tin đồn trên mạng, sau đó cô ấy đã ra mặt bác bỏ tin đồn.”
Thế giới dừng trong nháy mắt, bạn L vẻ mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Sao bạn lại biết
chuyện này?”
An Ninh: “...” Là Vy Vy nói.
Lúc này có người đẩy cửa bước vào, An Ninh nghe được lớp phó gọi tên: “Từ Mạc
Đình.”
Tình huống hiện tại là gì chứ? Anh ta... là bạn
thời trung học của cô sao?
An Ninh nhìn Từ Mạc Đình đang chào hỏi mọi người, hào hoa phong nhã, lịch sự
nhã nhặn, bạn L thân mật khoác tay lên vai anh: “Bạn cũ, đã lâu không gặp...”
Là lớp bên cạnh?
Thế mà cô một chút cũng không nhớ.
“Mình nhớ rõ là tuần trước cậu đến tìm mình và thông báo cho mình biết mà.”
Giọng của anh có vẻ khàn khàn, giống như bị cảm.
Bạn L cười ha hả bỏ tay ra: “Quên mất là lão đại không thích người khác khoác
tay, khoác vai.”
Từ Mạc Đình chỉ mỉm cười không nói, đi qua kéo ghế trống bên cạnh An Ninh ngồi
xuống, anh dường như không chú ý tới cô.
Lớp phó đưa cho anh một chai bia: “Cậu có thể đến đây thật không dễ dàng nha.”
“Rảnh thì tới thôi.” Anh ta quơ quơ cốc bia trên tay, nhưng lại cầm lấy ly nước
quả bên phải uống một ngụm, An Ninh ngồi bên cạnh ngạc nhiên: “Ly đó... là ly
của tôi mà.”
Từ Mạc Đình nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Là của em thì sao?”
“...” Được rồi, anh ta là lão đại, An Ninh thức thời nói: “Anh cứ từ từ mà
uống.”
Lớp phó cách bọn họ gần nhất, thấy được cảnh này, không thể tin nổi, mở to hai
mắt nhìn: “Từ Mạc Đình, cậu bắt nạt bạn nữ ư?!”
Âm lượng cùng nội dung câu nói này lập tức mang tới không ít ánh nhìn chăm chú.
Mạc Đình khẽ nhướng mày, còn An Ninh vội vã giải thích: “Không, không, anh ấy
không bắt nạt tôi, là tôi tự nguyện.”
“...”
Cái gì gọi là càng xóa càng đen, chính là đây.
Sau khi An Ninh ý thức được thì cô chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn, vì sao
mỗi lần chạm mặt anh ta đều như vậy? Cô thấy khinh bỉ chính mình.
“Trong chúng ta nhỏ tuổi nhất hẳn là Lý An Ninh nhi?” W chuyến hướng đề tài,
giúp cô giải vây.
An Ninh liếc nhìn cảm kích, Từ Mạc Đình bên cạnh dường như không chút để ý,
ngón trỏ gõ nhẹ vào ly thủy tinh.
“Mình còn nhớ là An Ninh nhỏ hơn chúng ta một, hai tuổi.” Lớp phó rầu rĩ nhớ
lại: “Hồi đó mình vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô ấy tuy nhỏ hơn mình thế mà
thi cử lần nào cũng đều vượt qua mình!”
An Ninh vô cùng ngượng ngùng cúi đầu: “Mình chỉ cố gắng hết sức.”
Lớp phó sửng sốt: “Tôi cũng cố gắng hết sức, nhưng cố gắng hết sức vẫn chỉ kém
hơn, tôi không muốn sống nữa!”
Chuyện này ầm ĩ lên, điều lạ là, không khí lại tốt lên nhiều, chủ đề trò chuyện
cũng bắt đầu không kiêng kỵ gì hết, có cả mấy loại truyện cười khả ố, khiến cho
vài bạn nữ đỏ mặt, An Ninh nghĩ nếu Tường Vy ở đây lúc này chắc chắn sẽ thích
thú lắm, hơn nữa, ắt sẽ chém gió thành bão.
W cầm rượu đi tới: “Lý An Ninh, tôi mời bạn một ly nhé?”
An Ninh thấy đó là người vừa giúp cô giải vây, đang muốn tiếp,