Bức Thư Bị Lãng Quên

Bức Thư Bị Lãng Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322902

Bình chọn: 9.00/10/290 lượt.

Tường Vy, các em nghĩ đây là cái chợ sao!? Muốn nói thì ra ngoài mà nói!”

Tường Vy hậm hực: “Meo Meo, tôi cũng chỉ mới nói một câu thôi mà!?”

Giáo sư nhíu mày, đang định đứng dậy, An Ninh chỉ hướng bảng đen: “Là thế này,

giáo sư, thầy viết sai công thức rồi.”

“...”

Đêm đó, An Ninh nhận được một bữa đại tiệc miễn phí.

Sáng sớm hôm sau, An Ninh đi gặp giáo sư đầu ngành nghiên cứu, ông hỏi cô một

câu: “Vì sao muốn xin làm đề tài này?”

An Ninh thẳng thắn đáp: “Vì em muôín học thêm một chút kiến thức.”

Giáo sư cười cười, tựa hồ khá vui mừng, sau đó nói: “Vốn dĩ đề tài của các em

không thể được phê duyệt, tuần trước một nam sinh khoa Ngoại giao đến đây nói

với tổ nghiên cứu khoa học của thầy, cậu ta sẽ làm cố vấn cho bọn em...”

Một anh chàng cộng tác nào đó mở miệng: “Thưa thầy, khoa Ngoại giao cũng không

qua lại nhiều với khoa ta mà?”

“Cậu ta đã làm rất nhiều đề án, đã quen cách làm, đương nhiên nội dung chính

vẫn phải do các em tự mình cố gắng.”

Anh chàng nào đó gật đầu: “Dạ vâng.”

“Lý An Ninh, em là tổ trưởng, em lại đây ghi tên cậu ấy lại, sau đó liên hệ với

cậu ấy, có vấn đề gì có thể hỏi cậu ấy trước.”

An Ninh: “...”

Giáo sư thấy cô bất động: “Có vấn đề gì sao?”

“Dạ không.” An Ninh bước tới lấy quyển vở trong tay giáo sư, chậm rãi viết lại

theo kiểu chữ thư pháp xinh đẹp kia, coi vậy mà bắt chước giống đến bảy phần

rồi, lúc này di động bỗng vang lên, An Ninh theo thói quen mở máy: “Xin chào?”

Đối phương cũng rất lịch sự đáp lại “Xin chào”, giọng của anh hơi nghẹn: “Em

đang ở đâu?”

An Ninh thật sự trở tay không kịp, ậm ừ nói: “Đang viết tên ở văn phòng giáo

sư.”

Đối phương nghĩ: “Áng chừng còn phải chờ bao lâu?”

“Ừm... Tôi có thể nói là còn rất lâu không?” An Ninh buột miệng nói, sau khi

tỉnh ngộ thì ý nghĩ duy nhất là: Xong đời rồi!

Bên kia im lặng.

An Ninh cố vớt vát: “Chờ, chờ sau tiếng “bíp” hãy để lại lời nhắn...”

Hai bên cứ như vậy tạm dừng vài giây, mãi đến khi người bên kia cúp máy.

An Ninh rên rỉ: “Sao mình không ngu thêm chút nữa đi.”

Sau đó mấy ngày, người nào đó vốn dĩ làm việc rất chậm rãi bình tĩnh, đột nhiên

lại trở nên lao tâm khổ tứ, làm cho mấy người cùng phòng kinh sợ. Tường Vy là

người đầu tiên đưa ra phán đoán: “Mấy bà nói coi, Meo Meo có phải đột nhiên bị

trúng tà không?”

Triều Dương: “Nếu bà ấy thực sự bị trúng tà, tôi cảm thấy bọn mình không ai giữ

nổi bà ấy đâu.”

Mao Mao nghi hoặc: “Tụi mình có khi nào giữ nổi bà ấy đâu?”

Triều Dương: “...”

Hôm Tường Vy thi bán kết, sau khi bận rộn hoàn thành công việc viết lách, năm

giờ hơn An Ninh cùng nhóm Mao Mao có mặt, cuộc thi đêm đó thu hút không ít giáo

viên đến xem, người dự thi lại càng nỗ lực hết sức.

An Ninh nhìn mọi người vỗ tay, sau đó nghe được có người thì thầm: “Thật đáng

tiếc, anh chàng giám khảo lần trước không tới.” “Nghe nói số báo danh số ba, Từ

Trình Vũ, là bạn gái của anh ấy.” “Tại sao tôi lại không tìm được bạn trai vừa

đẹp trai vừa có năng lực như vậy nhỉ?” “Tôi ấn tượng nhất là dáng đi của anh

ấy, đặc biệt thú vị.” “...”

An Ninh nghe thấy Triều Dương đang ngồi cạnh cô cảm khái: “Anh ta quả thực là

đặc biệt, chuyên ngành nào cũng nắm rõ, thẩm thấu đủ các lĩnh vực, không chỗ

nào không có mặt nổi tiếng khắp nơi.”

An Ninh thở dài, không thể không liếc nhìn ban giám khảo phía dưới sân khấu, có

chút phiền muộn. Cả bọn đợi ở lối ra, rất lâu không thấy Tường Vy từ hậu đài đi

ra, Triều Dương với Mao Mao đi tìm, An Ninh chờ họ ở cửa lớn, lúc đang nghịch

di động, cô bấm một số điện thoại của ai đó, bên kia vang lên hai hồi thì có

người bắt máy, nhưng người đó không phải là anh.

“Xin lỗi, Từ Mạc Đình lúc này không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì tôi có

thể giúp cô nói lại...”

“Dạ... Không có gì.”

Đối phương dừng một chút: “Em là Lý An Ninh à?”

An Ninh cũng nhận ra giọng của bạn cùng phòng anh: “Vâng.”

“Ha!” Trương Tề cười ra tiếng: “Tên của em cậu ta lưu lại bằng tiếng Anh, anh

đọc không hiểu! À, anh đưa điện thoại cho cậu ta nhé.”

An Ninh chần chừ, thực ra là có chút sợ hãi: “Không phải anh ấy không tiện nghe

sao?”

“Ha ha, đang ngủ, lão đại mấy ngày nay bận túi bụi, hai ngày trước lại bị cảm,

đang chợp mắt một chút, không sao đâu, anh gọi cậu ta dậy...”

“Không cần đâu, cũng không có việc gì, em sẽ gọi lại sau.” Rồi không đợi đối

phương trả lời, cô liền cúp máy.

Lúc này Triều Dương từ phía sau ôm lấy cô: “Nghĩ cái gì đó cô nương?”

“Mấy bà kia đâu?”

“Đang đấu khẩu với hai sư muội sinh viên năm hai, tôi thực sự cảm thấy hai

người đó càng sống càng hồi xuân, đi, tụi mình đi ăn cơm!”

“Cũng được.”

Triều Dương lại nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Sao tôi thấy bà hình như có chút ủ

rũ vậy?”

An Ninh mỉm cười nói: “Hình như tôi bị cảm rồi.”

Nói xong câu đó, An Ninh không ngờ bị Triều Dương

kéo đến hiệu thuốc mua thuốc... Giờ nhìn trong tay mấy hộp thuốc cảm, An Ninh

lại thấy nhức đầu, kế hoạch là một chuyện, còn thực thi thì lại gặp chút trở

ngại, chẳng lẽ thực sự chạy đến đưa cho anh mấy hộp thuốc để xin lỗi sao?

Cuối cùng cô do dự... rồi đi với Triều Dương về ký


XtGem Forum catalog