
ật mạnh!”
Mẹ của cô rất đáng yêu!
Bữa tối, bà Lý cũng hỏi đến một việc: “Ba con đã nói chuyện công việc với con
chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con có dự định gì không?”
“Mẹ nói thử xem?”
“Mẹ không có gì đặc biệt phải nói, con cảm thấy đúng thì làm, là mẹ, mẹ chỉ hy
vọng con sống hạnh phúc.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Bà Lý cười nói: “Vậy chuyện tình cảm có động tĩnh gì không? Con gái mẹ xinh đẹp
như thế này không thể không có người để ý được.”
“Con cảm ơn mẹ.”
“Bác cả của con cũng thường nhắc đến con, nói là sẽ làm mối cho con, chi bằng
tuần này con đi xem mặt một người, không hợp cũng chẳng sao, cũng là có thêm
một người bạn.”
An Ninh cúi đầu và cơm, lẩm bẩm nói: “Mẹ, con đã có đối tượng rồi.”
“Hả?”
Cô thở dài: “Con nói con đã có đối tượng rồi.”
Lần này bà Lý lại kinh ngạc: “Là nam hay nữ?”
An Ninh khẳng định lại một cách sâu sắc, mẹ cô quả nhiên rất đáng yêu.
Tối đó cô vẫn theo thói quen chat với chị họ, sau
đó nói đến chuyện một người bạn của chị họ, một câu chuyện tình yêu vĩ đại...
người yêu bị mất trí nhớ nay đã khôi phục, An Ninh có chút cảm động, thế là
theo phản xạ cô MSN với Từ Mạc Đình, tuần trước anh nhắn tin số của anh cho cô,
không kèm theo một ký tự tiếng Trung nào giải thích, lúc đó An Ninh còn tưởng
là ám hiệu gì, sau một hồi vất vả giải mã cô gửi lại anh lời giải mã.
Giây lát sau, đối phương hỏi: “Cái gì thế?”
An Ninh “Mật mã Da Vinci.”
Mạc Đình: “... MSN.”
An Ninh: “Hả? Ờ.”
Aiz, tư duy của cô không thể bằng thần nhân được.
Lúc này An Ninh không thể xác định anh có online không, nhưng vẫn gửi tin đi:
“Mạc Đình, nếu như, em nói là nếu như thôi nhé, nếu như anh bị mất trí nhớ, anh
sẽ vẫn nhớ em chứ?” Ở bên anh đã lâu, chả trách lá gan của cô cũng to lên ít
nhiều, có một số chuyện đùa còn có thể hạ bút thành văn rất tự nhiên.
Đối phương cũng online, mà câu trả lời của anh tương đối lý trí và khách quan:
“Nếu đã mất trí nhớ, tất nhiên anh sẽ không nhớ.”
An Ninh không hài lòng với câu trả lời đi quá xa so với đáp án chuẩn, cô ân cần
dạy dỗ lại: “Thực ra khi mất trí nhớ, loại tương đối thường gặp là chứng mất
trí phân ly, triệu chứng này là không nhớ gì về bản thân, nhưng những ký ức
khác lại rất hoàn chỉnh.”
Đối phương kiên nhẫn hồi đáp: “Thế thì sao?”
“Vì thế, anh có thể sẽ nhớ em, nhưng lại quên đi bản thân mình.”
Anh không hề phản đối: “Quan điểm đó rất tuyệt.”
“Cảm ơn.” Nói xong, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, anh hình như có
hơi... chiều chuộng cô thì phải? Những gì không tầm thường đều không bình
thường, An Ninh thay đổi chủ đề: “Hôm nay anh có đến trường không?”
“Có.”
“Vậy sao anh lại không đến tìm em?”
Đối phương rất lâu không trả lời, người lần đầu “vừa ăn cắp vừa la làng” dần
dần cảm thấy áy náy, hổ thẹn xen lẫn căng thẳng, cô đang muốn anh khai thật để được
khoan dung. Điện thoại bất ngờ gọi đến, chính là anh, cô cẩn thận nghe máy:
“Xin chào.”
“An Ninh, anh đang ở dưới nhà em.”
An Ninh lần này đúng là nhảy dựng lên: “Không phải anh đang online sao?”
“Anh online bằng di động.”
Ách...
An Ninh mặc áo khoác chạy ra khỏi phòng, bà Lý đang ngồi đan áo trong phòng
khách cau mày nói: “Vội vội vàng vàng làm gì thế?”
“Mẹ, con ra ngoài một chút.”
“Muộn như vậy à?” Bà Lý ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Đã quá tám giờ rồi.”
“Con đói, con tới chỗ bác Vương mua khoai lang nướng.”
Bà Lý cười nói: “Mới nói vậy mà mẹ cũng thấy hơi đói rồi, mua cho mẹ một củ về
nhé.”
“... Vâng ạ.”
Lúc chạy xuống nhà, cô liền thấy Từ Mạc Đình đang ngồi cạnh bồn hoa, hai chân
bắt chéo, ánh đèn đường chiếu lên người anh, anh tuấn nho nhã, quả nhiên là
hoàng thân quốc thích có khác.
An Ninh chỉnh lại vẻ ngoài một chút rồi mới bước tới. “Hi.”
Mạc Đình nhẹ nhàng vỗ vào bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống cạnh anh. An Ninh ngồi
xuống như không có chuyện gì, cô nghĩ sẽ không hỏi tại sao anh biết địa chỉ nhà
cô, nhưng: “Sao anh lại đến đây?”
“Không phải em muốn gặp anh sao?” Anh chậm rãi nói.
Từ lão đại, anh tuyệt đối rất háo thắng.
“Em lạnh không?” Anh hỏi.
“Em không sao.” Cô thực sự không cảm thấy lạnh, vì lúc nãy chạy quá nhanh mà.
“Vậy ngồi đây với anh một lúc nhé.” Giọng anh hơi khàn, thần sắc mệt mỏi.
Từ Mạc Đình ngồi cạnh bồn hoa, nhẹ nhàng dựa vào vai cô, nhưng anh chỉ nhắm mắt
được có mười phút.
Vì An Ninh cảm thấy hơi đau vai, cô nhẹ nhàng ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng:
“Mạc Đình?”
“Ừ?”
“Chúng ta đi ăn khuya đi?”
“Em mời nhé?”
Trong lòng An Ninh nghĩ: Người ta đều là bạn gái dựa vào vai bạn trai, người ta
đều là bạn trai mời...
Từ Mạc Đình: “Anh không mang tiền!”
“...”
Mạc Đình ngồi thẳng người dậy, An Ninh vừa định đứng lên liền bị anh nắm lấy
tay, nắm ngón tay anh đan vào kẽ tay cô siết chặt lại: “Ngồi với anh một lúc
nữa.”
An Ninh cẩn thận dò hỏi: “Mạc Đình, có phải anh đang tức giận không?”
Anh bật cười, ngón tay lại siết chặt hơn: “Sao có thể chứ?”
Đúng là tức giận rồi! Trong lòng An Ninh như dậy sóng, nghe nói, loại đàn ông
cao ngạo giọng trầm trầm, mặt không biến sắc, sự thù hận rất nặng nề!
“Vậy, em thơm anh một cái nhé?” Đây là gì chứ?