Bức Thư Bị Lãng Quên

Bức Thư Bị Lãng Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322391

Bình chọn: 8.00/10/239 lượt.

em quá xuất sắc.” Mao nào đấy không

quên kèm theo một nụ cười chán nản và bất lực, khóe mắt đỏ hoe, thầy à, điều

hòa trong phòng làm việc mở to quá, kính áp tròng của em sắp khô cong rồi!

Nhưng cô nàng vẫn không ngại biểu lộ ánh mắt ướt át, đôi môi này nếu hôn vào

nhất định thích thú vô cùng - ép vào cửa mà hôn, hay là trên giường, hay là bên

cạnh bồn rửa tay?

“Vậy... Vậy em có dự định gì?” Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Tô Tuân ngẩng

đầu nhìn cô.

Lên giường đi!

Mao Mao cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nếu biết nên làm thế nào, thì em đâu cần

phải than phiền ở đây.” Lời vừa nói xong, cô nàng quay người xông ra khỏi phòng

làm việc, khóe mắt có giọt lệ rơi... Mắt đau chết đi được! Em không chịu được

nữa, nóng quá!

Tô Tuân trầm tư nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, cuối cùng lắc đầu.

Hai tuần sau, lớp chín và mười cùng nhau đi chơi, do Mao Hiểu Húc dẫn đầu -

thành phố này phía sau là núi phía trước là biển, phong cảnh tuyệt đẹp, trước

nay đều đi biển, lần nay thay đổi khẩu vị, đi leo núi.

Khi thầy không còn sức để leo lên núi, cô nàng có thể... Oa ha ha ha ha!

Thế là khi leo lên lưng chừng ngọn núi cách mực nước biển khoảng bảy trăm mét,

Tô Tuân chán nản nhìn Mao Mao đang nằm bò trên hòn đá có chết cũng không chịu

di chuyển nửa bước: “Mấy bạn đồng hành của em đâu?”

“Triều Dương và Tường Vy nghe nói trên núi có một đôi nam nữ đang tắm cùng nhau

trong suối nước nóng liền đi lên trước, Meo Meo không biết đi đâu, em muốn chết

ở đây...” Mao Mao thè lưỡi trả lời yếu ớt.

Qua một quãng cô nàng bị tụt xuống cuối cùng: “Được rồi! Nếu em không muốn thực

sự bị chết ở đây, thì hãy đứng lên đi tiếp.”

“Nếu em có thể đứng lên đi tiếp, em không cần phải nói em sẽ chết ở nơi này.”

Mao Mao dùng hơi thở yếu ớt kia để rên rỉ.

“Uống chút nước, sau đó đứng lên đi tiếp.” Tô Tuân lấy bình nước của mình đưa

cho cô.

Hai mắt Mao Mao lập tức sáng lên, cầm lấy bình nước uống luôn, đương nhiên mục

đích của cô nàng là nước hay là cái gì khác thì không ai biết, sau khi đậy lắp

lại, Mao Mao “khà” một tiếng lại quay về phía hòn đá vừa nãy: “Cho dù thầy có

ném em xuống khe suối kia, uống no nước, em cũng vẫn như vậy không thể trèo nổi

nữa... Nhưng vừa nãy có rất nhiều bạn rửa chân ở đấy, cho nên nếu thầy muốn ném

em xuống thì hãy ném ở thượng nguồn.”

Tô Tuân chán nản khoác ba lô lên vai, lôi Mao nào đó từ tảng đá xuống, nửa lôi

nửa ôm cô leo tiếp: “Có thể leo đến đây thì thể lực vẫn còn tốt lắm!”

“Không được, không được, em rất yếu ớt...” Ồ oa! Anh và cô dựa vào nhau rất

gần! Mặt của anh áp vào cô, tay anh trên eo cô!

Chân mềm rồi, mềm rồi, mềm rồi...

Tô Tuân nhìn người đến nhấc chân cũng không còn sức, lấy ba lô khoác lên lưng

cô, sau đó quỳ xuống: “Thôi được, tôi cõng em.”

Thần núi ơi! Cảm ơn ngài! A Mao cảm tạ trời đất, sau đó không chút do dự leo

lên!

Thật là một tấm lưng đầy gợi cảm, sờ vào cũng rất thoải mái, nếu như lúc XXOO

để lại vài vết tích thì lại càng gợi cảm, a... không cần, không cần... người ta

đã...

“Đã đến rồi.” Tô Tuân đặt người xuống, sau đó đến lớp của mình điểm danh.

Sau khi cuộc đi chơi kết thúc, Mao Mao cũng không kiếm được cơ hội nào nói

chuyện với Tô Tuân.

Nhưng bạn cùng phòng, thậm chí là mấy bạn khác lớp, đối với việc này lại bỏ ra

không ít công sức để làm chân sau cho cô!

Ông trời không phụ người có tâm, ngày thứ hai sau khi quay về, cuối cùng Mao

Hiểu Húc cũng có cơ hội thể hiện “sự cảm ơn” của mình với Tô Tuân.

Quà cảm ơn là vé xem phim, Tô Tuân nhìn tấm vé rồi đưa lên phẩy phẩy: “Em học

viên, cái này không cần...”

“Cần mà, cần mà.”

“Em có thể mời bạn của em.”

“Em không có bạn mà.” Cô nàng nhìn với vẻ tủi thân: “Cuối tuần này thầy có bận

không? Em vừa nghe thầy chủ nhiệm khoa và thầy nói chuyện ngoài hành lang, cuối

tuần này thầy được nghỉ ba ngày...”

“...” Tô Tuân không còn lời nào để phản kháng. Lầu đầu bị nữ sinh làm cho lú

lẫn hết.

Do đó, việc này được ấn định một cách mơ hồ.

Chủ nhật, Mao Mao như con chim sổ lồng chạy ra khỏi ký túc.

Tường Vy lắc đầu: “Đúng ra trong rừng sâu thì chim nào cũng có.”

“...”

Mao nào đó vui mừng quá mà quên mất câu nói cố nhân đã dạy: “Vui quá hóa buồn.”

Khi cô khổ sở đứng đợi cả tiếng đồng hồ ở cổng trường, lại một tiếng, rồi một

tiếng nữa... mà trời chuyển từ âm u sang mưa bay, tất cả niềm vui đã tắt, thay

vào đó là sự ưu phiền.

“Nhìn gì mà nhìn?” Cô trừng mắt nhìn mấy người không quen biết.

Chân cô đã rất mỏi, hơi tê, xong rồi, xong rồi, không nhấc lên nổi...

A Mao nhìn thời gian, xong rồi! Hết phim rồi!

Hay là cứ đợi, may thì có thể gặp được.

“La la la la, tôi là một con chim nhỏ, la la la la, muốn bay nhưng lại bay

không cao... Tôi tìm kiếm, tìm kiếm...”

Đang trong lúc “tìm tìm kiếm kiếm”, A Mao nhìn thấy người mà mình mong đợi...

nhìn thấy một chiếc xe từ con phố lớn bên kia chạy tới... bên cạnh là một người

đẹp.

Mao Mao đợi cho đến khi chiếc xe rẽ vào chỗ đỗ xe mới lấy lại được tinh thần,

sau đó cô run rẩy quay về phòng: “Đau lòng, thật đau lòng...”

3. Em là Mao Hiểu Húc



Mao Mao

t


XtGem Forum catalog