Duck hunt
Bức Vẽ Của Gió!

Bức Vẽ Của Gió!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323272

Bình chọn: 7.00/10/327 lượt.

, lý trí liên tục phủ nhận những gì xảy ra. Từ ngày mất

đi thứ ánh sáng quý giá ấy, niềm tin trong cô sớm đã không còn. Tồn tại

trong người cô là sự thờ ơ, một Vân Linh luôn ngờ vực.

Cô không phải chưa nghĩ anh có tình cảm với mình và đôi lần ngốc nghếch

cho đó là sự thật. Nhưng giờ đây, khi nghe anh nói :”Tôi yêu em !” Bản

tính ấy lại được dịp phát tán.

Cô gái mù lòa như cô có thể xứng sao ? Tình yêu chỉ mãi mang màu đen trong thế giới của Hạ Vân Linh.

Vân Linh cúi đầu, giọng nói nhỏ dần:

-Xin lỗi ! Tôi không phải đối tượng đùa giỡn của anh.

Khuôn mặt hoàn hảo bỗng chốc tối sầm lại. Ánh mắt đen láy xoáy sâu vào biểu cảm trên người cô gái nhỏ.

Tim Vân Linh đang vô cùng hỗn loạn, từng nhịp đập bất ổn cứ thế vang lên, nện thình thịch vào tâm trí.

Cô lo sợ những gì anh nói, những việc anh làm chỉ là bỡn cợt. Đình Hàn

Phong đối với cô quá mờ ảo, mọi thứ về anh khiến Vân Linh không thể điều khiển được bản thân.

Anh thổi vào cuộc sống tẻ nhạt của cô những màu sắc thật đẹp, luôn ở phía sau để bảo vệ cô, mãi che chắn cho cô.

Đình Hàn Phong bước vào bóng tối, nơi Vân Linh cuộn mình cô độc. Lặng lẽ gieo rắc thứ ánh sáng diệu kỳ, mang về những giấc mơ ngọt ngào và ấm

áp.

Cô có quyền phủ nhận sự thật, có quyền vứt bỏ con tim không còn khả năng kiểm sóat của mình. Nhưng nếu Gió Lạnh là một giấc mơ, cô sẽ mơ, Vân

Linh nguyện không tỉnh giấc, sẽ mãi chìm đắm trong màn đêm tăm tối ấy.

Hàn Phong nghiến răng, kéo Vân Linh vào lòng:

-Được.Em có thể nghĩ tôi đang đùa giỡn với em. Nhưng con tim tôi em hãy tự mình nghe lấy.

Là những thanh âm quen thuộc, tiếng thình thịch nhanh chậm đan xen rồi

lẫn vào nhịp đập đang không ngừng hỗn loạn của cô gái nhỏ.

Từ đỉnh đầu , chất giọng trầm trầm vọng xuống:

-Ngay từ lần đầu gặp em, con tim này đã rời bỏ tôi!

Nắng hững hờ rũ xuống dáng người cao lớn, đậu vào vòng tay vững chãi ôm lấy người con gái mà anh yêu nhất trên thế gian này.

Vân Linh cảm giác mình đang vỡ tan, hòa mình vào dòng chảy mạnh mẽ kia.

Đây chính là tình yêu mà cô mong muốn, thứ ánh sáng mà Vân Linh luôn

khát khao.

“Hàn Phong ! Hãy cuốn em vào anh. Xin đừng mang giấc mơ này rời xa em!”.

Dũng khí để nói ra những lời này vốn dĩ không có, nhưng giọt nước mắt

lăn dài trên khuôn má trắng hồng đã nói lên tất cả. Tuôn xuống vòm ngực

rắn rỏi bao tình cảm, len lõi vào tim Hàn Phong một tình yêu thật thuần

khiết.

Không gian lắng đọng những hương vị ngọt ngào. Trên nền trời xanh biếc, gió nấp sau mây. Lén lúc phác thảo bức vẽ tuyệt đẹp này.

Nhưng gió chưa phải là kẻ cuối cùng nhìn thấy mọi thứ. Ở cuối dãy hành

lang tĩnh mịch, tiếng lộp bộp của thứ chất lỏng sánh đỏ rơi xuống nền

gạch lạnh lẽo.

Chiếc kính đáng thương bị đôi bàn tay nhỏ nhắn bóp đến nát vụn. Mảnh vỡ sắc nhọn ghim vào da thịt, đau nhói.

Đôi mắt ngập đầy căm phẫn nhìn về nụ cười hạnh phúc của Hàn Phong. Xuyên thủng thân người bé nhỏ trong vòng tay anh.

-Hạ Vân Linh, cô sẽ không yên với tôi !

Cái đẹp tồn tại song song với cái xấu.Nét vẽ hoàn hảo không thể thiếu

những lấm lem, nguệch ngoạc . Và tình yêu niếm trải mọi đắng cay, sóng

gió sẽ là tình yêu bất diệt.

********

Thiên Bảo bước thẩn thờ, đôi mắt nâu vô hồn nhìn vào dòng người qua lại tấp nập.

Câu nói chân thành của giáo sư Ngô : “Bỏ cuộc đi cậu trai trẻ ! Cậu

không bao giờ thắng nổi Đình Hàn Phong đâu !”,dáng vẻ cao ngạo đáng ghét của tên ấy:“Muốn đấu ư, cậu cơ bản là không có cửa!” cứ tua đi tua lại

trong đầu cậu.

“Vợ bé nhỏ” đã hứa với cậu, đã nói sẽ chờ cậu nhưng cô ấy không giữ lời. Thiên Bảo đau, cơn đau từ vết thương còn sưng đỏ, từ con tim đã rỉ máu.

Có phải cậu đã sai lầm, sai lầm khi luôn nhớ Vân Linh, khi quay về tìm

cô ấy. Cậu ngu ngốc ôm những mộng tưởng, dại khờ giữ lấy cô bé hồn nhiên ngày nào.

Để rồi hôm nay, Thiên Bảo hoàn toàn đổ sụp, cậu ngã khụy trên chính con đường mình bước đi.

Không biết vào đây bằng cách nào, điều duy nhất cậu chú ý là loại thức

uống hấp dẫn này. Vị ngòn ngọt nơi đầu lưỡi kích thích cậu không ngừng

nuốt lấy.

Dòng chất lỏng vừa vào khoan miệng đã cay nồng, càng tiến sâu càng mặn đắng. Thiên Bảo nhếch môi, chua xót nhấp từng ngụm rựu.

Tiếng nhạc xập xình, choang choang vỗ vào màng nhĩ. Bóng đèn lóe lên đủ sắc màu rồi mờ đi. Vài cô nàng uốn ** thân người, tiến về phía cậu đều

bị đuổi đi ngay lập tức.

Thanh toán xong tiền rựu, Thiên Bảo loạng choạng bước ra khỏi vũ trường, mặc cho người khác va vào mình. Cậu muốn cơn đau về thể xác có thể thay thế cho vết rách rát buốt trong tâm hồn mình.

-Nè ! Đi đường không có mắt sao ?

Một người phụ nữ bị cậu đụng trúng lớn tiếng quát nạt, nhưng chàng trai

trẻ chẳng quan tâm, dáng người cao lớn liêu xiêu bước tiếp.

Chiếc bóng cô độc mờ mờ in lên mặt đường, đổ dài nỗi chua xót đang trào dâng.

Đang đi, Thiên Bảo bỗng va vào một bức tường thịt “đồ sồ”. Cú va chạm khiến thân người say xỉn ngã nhào.

Cảm nhận cơn chuyển động dữ dội đang hướng về mình, Thiên Bảo cố nheo mắt nhìn rõ.

Tên mập ú mặt mày bặm trợn đang hung hăng nhìn cậu, máu nóng bốc lên phừng phừng qua đôi mắt híp gian xảo: