
ển.
Kéo chiếc chăn khỏi thân người bé nhỏ, anh luồn tay qua đôi vai mảnh khảnh, nâng Vân Linh ngồi dậy.
Dùng cánh tay còn lại đem cô vào lòng, ôm thật chặt, bàn tay kia vẫn nắm lấy tay cô không buông.
Đôi môi mềm mại dịu dàng hôn lên mái tóc xoăn mượt rồi di chuyển đến tai cô, giọng nói trầm ấm thì thào.
-Hạ Vân Linh, anh yêu em, tồn tại chỉ để yêu em!
Cơn gió xuân ấm áp nấp sau ô cửa kính, mỉm cười.
Trong cơn ác mộng lạnh lẽo, một vòng tay ấm áp choàng lấy thân người cô độc, mạnh mẽ kéo cô đi về nơi ánh sáng trắng xóa.
Hàng mi cong khẽ động, mùi cỏ May ngọt ngào thoang thoảng luồn vào tim.
Vân Linh cảm nhận rất rõ vòm ngực quen thuộc này, bàn tay ấm áp cùng
chiếc ôm dịu dàng mà bao lâu nay cô khao khát.
Hãy nói cho cô đây là sự thật, nói với cô thứ ánh sáng kì dịu kia là
tình yêu của anh, giờ đây cô muốn hét thật to, cô muốn trở về, muốn một
lần tham lam giữ lấy anh.
-Hàn Phong, là anh phải không ? Có phải em đang mơ ?
Nắng nghịch ngợm lọt vào khe cửa, hắt lên giọt nước lóng lánh trên khóe mi Hàn Phong, đẹp đẽ vô cùng.
Thượng Đế đã nghe được lời nguyện cầu của anh, ông trời rốt cuộc cũng cảm động rồi sao?
Kể từ khi có được ý thức, lần đầu tiên Hàn Phong biết được nước mắt ngọt cỡ nào, không hề mặn đắng. Chúng đang hạnh phúc, không ngừng chảy vì
quá hạnh phúc!
-Không mơ, là thật! Anh chờ em hỏi câu này, rất lâu!
Một vầng sáng kéo dài phía chân
trời, lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt như thể nó tồn tại chỉ để có được
thời khắc đẹp đẽ kia rồi mãi mãi chìm vào bóng đêm.
Đã hai ngày kể từ khi Vân Linh tỉnh lại, mọi thứ tĩnh lặng đến kì hoặc.
Hàn Phong cho đến giờ phút này cũng chưa rời cô nửa bước, mỗi một động
tác chăm sóc cô đều vô cùng dịu dàng, cẩn thận. Thế giới của hai người
họ hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo, dù thời gian hay thời tiết có biến chuyển thế nào, nơi đó vẫn vậy chỉ anh và cô cùng tình yêu cao đẹp giữa họ.
Ngoài phòng bệnh, một già một trẻ đối diện với cô gái tóc vàng, vẻ mặt cả hai rõ ràng hiện lên sự đau thương.
Rain mất bình tĩnh gầm lên, trong đôi mắt nâu vài vệt đỏ bắt đầu xuất hiện.
-Cô nói vậy là sao ? Chẳng phải cô là bác sĩ tâm lí giỏi nhất sao, em gái tôi tại sao lại thành ra như vậy?
Sắc mặt Alice tái nhợt, mặc dù rất tin tưởng vào khả năng của bản thân
nhưng đối diện với sự giận dữ đáng sợ kia, cô có chút hoảng hốt.
-Tôi…tôi không nói là sẽ hết cách nhưng mà…..
Hơi thở Hạ Vĩnh có phần dồn dập, khuôn mặt già nua nhăn lại kiềm nén cơn đả kích đang dấy lên trong lòng.
-Tại sao Vân Linh lại như vậy, ngoại trừ Đình Hàn Phong, bất kì ai đến
gần cũng la hét, sợ hãi……rõ ràng là nó đã tỉnh nhưng không muốn tiếp xúc với ai. Nếu cả đời cứ thế này, có phải…có phải ta sẽ mất đi đứa con gái này không? Ông trời ơi!
Trước sự xúc động của hai người, Alice có phần cảm thông. Là một bác sĩ
tâm lí cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người nhưng đây là trường hợp
đặc biệt nhất.
Cô gái kia là một người khiếm thị, vốn dĩ tinh thần sẽ không giống người bình thường, sống nội tâm và vô cảm lại trải qua “sự việc kia” ắc hẳn
tình trạng càng tệ.
Cô ấy đột nhiên sợ hãi trước người khác kể cả người thân của mình, cú
sốc khiến cô hoàn toàn khủng hoảng, tâm lí bắt đầu có những dấu hiệu
tiêu cực nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn kết quả xấu nhất có thể là tự
tử.
Alice rất không mong muốn điều này xảy ra, ban đầu cô còn ghen tị và
ngưỡng mộ khi thấy sự yêu thương của chàng trai hoàn mỹ kia dành cho cô
ấy nhưng giờ đây sau khi biết được “sự thật” đau lòng từ người nhà bệnh
nhân, cô bỗng dưng cảm thấy thương tâm.
Đôi mắt đẹp như phát sáng, giọng Pháp mềm mại lại vang lên.
-Tôi hứa với hai người, dù phải dùng bất kì phương pháp nào tôi cũng sẽ giúp cô ấy bình phục trở lại. Xin hãy tin tôi.
Nhận được sự đảm bảo từ bác sĩ, Rain dần bình tĩnh anh quay sang dịch lại tiếng Việt cho ba mình, cố gắng trấn an ông.
Dãy hành lang dài hun hút, những chiếc bóng đau thương đổ dài trên nền gạch bóng loáng.
Trước cửa phòng bệnh, đám người áo đen vẫn kiên trì túc trực. Tổ chức
Kate đào tạo ra họ để thực hiện nhiệm vụ này, trở thành những cận vệ
xuất sắc bảo đảm sự an toàn của Đình gia.
Hoàng hôn buông xuống, căn phòng được phủ một màu tím nhạt. Vệt nắng
cuối cùng yếu ớt hắt lên khuôn má trắng nõn, phản chiếu những ưu thương
trong đôi mắt buồn sâu hút.
Men theo vệt nắng, Hàn Phong nhìn vào thân người bé nhỏ trong lòng mình, tim anh không ngừng đau đớn, đáy lòng dồn nén thứ xúc cảm chua xót ngày ngày giày vò, dằn xé tâm trí anh.
Vân Linh của anh, người con gái mà định mệnh mang đến cuộc đời anh đang
phải chịu bao đau đớn. Dù cô không khóc trước mặt anh, dù đôi mắt trong
veo ấy giờ đây vô hồn nhưng anh vẫn cảm nhận rất rõ nỗi hoang mang, sợ
hãi tột độ kia.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô nói với anh chỉ duy nhất một câu “Hàn Phong, là anh phải không? Có phải em đang mơ” anh đã vui biết bao khi nghe
được giọng nói ấy, chỉ bấy nhiêu thôi anh cảm tưởng thế giới này không
còn thứ thanh âm nào khiến anh hạnh phúc đến rơi lệ thế kia, vậy mà mọi
chuyện lại khác đi.
Ánh mắt cô bắt