
đầu xuất hiện sự hốt hoảng và tuyệt vọng, vòng tay anh đôi lúc cứng đờ khi thân người bé nhỏ run lên bần bật .
Vào một đêm, khi bắt gặp cô co ro nắm chặt chăng, anh vội vàng ôm lấy cô nhưng Vân Linh khi ấy bỗng nhiên mất kiểm soát, cô điên loạn gào thét,
cố sức đẩy anh ra, luôn miệng van xin anh hãy buông tha, đừng chạm vào
cô.
Anh biết cô vẫn luôn nhớ đến “chuyện kia”, nó ám ảnh khiến cô kích động và mất kiểm soát.
Mặc kệ sự vùng vẫy yếu ớt của Vân Linh, Hàn Phong ôm chặt cô, cúi đầu
nuốt lấy tiếng khóc nức nở. Giây phút ấy, anh chỉ hận bản thân không thể đến sớm hơn, nếu anh đến kịp lúc mọi chuyện đã không thế này.
Nụ hôn mãnh liệt như xoa dịu nỗi đau đang giẫm đạp tim Vân Linh, hương
cỏ May quen thuộc tràn vào khoang miệng, kéo cô trở về những khoảnh khắc đẹp đẽ mang tên Gió Lạnh.
Đôi môi Hàn Phòng mạnh mẽ trấn áp lại dịu dàng cuốn đi nỗi sợ hãi vô
hình, Vân Linh dần thả lỏng cơ thể căng cứng, an lành say giấc trong
vòng tay ấm áp của anh.
Từ đêm đó, thái độ cô đột ngột thay đổi, thất thần và ngoan ngoãn như
đứa trẻ. Trừ việc đùng đùng nổi giận hay sợ hãi trước sự tiếp xúc của
người khác, đối với sự chăm sóc của Hàn Phong, Vân Linh hoàn toàn tiếp
nhận.
Cô như chú búp bê, xinh đẹp nhưng vô hồn.
Mỗi buổi sáng, anh và cô sẽ ngồi bên cửa sổ, anh giúp cô chải tóc, lau
mặt. Qua tấm kính thủy tinh trong suốt, đôi mắt trong veo không gợn bất
kì cảm xúc nào.
Hàn Phong cứ thế như người bảo mẫu vô cùng dịu dàng, bón cơm, cho cô
uống thuốc, Vân Linh lại giữ đúng vai trò của cô bé chăm ngoan, chỉ việc há miệng.
Tối đến, anh lại ôm chặt cô, giọng anh trầm ấm thì thào điều gì đó, con người đen láy hằn rõ nỗi đau cùng bất lực.
Ánh trăng đôi khi xuyên qua ô cửa quên kéo màn, lóe sáng giọt nước mắt dưới hàng mi xinh đẹp.
Vân Linh chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, hằng ngày phải bày ra bộ
mặt ngơ ngẩn trước sự chăm sóc chân thành của anh. Cô biết anh rất đau
khổ nhưng nếu cô như thế này mà trở về bên cạnh anh, Vân Linh thà cắn
chặt răng để cơn đau dày xéo mình, hàng đêm lẳng lặng mà rơi lệ.
Anh phải xứng đáng với những gì cao quý, thuần khiết nhất. Con người “dơ bẩn” như cô mãi mãi không xứng với anh. Hạ Vân Linh chưa bao giờ đem
lại hạnh phúc cho người khác, bên cạnh cô mọi người chỉ đau khổ và bất
hạnh.
Mẹ đã như thế rời cô đi, cô tiếp tục tồn tại để tổn thương Thiên Bảo,
liên lụy Nhã Nhi, khiến Rain và ba phải đau lòng. Cũng do cô mà Hàn
Phong phải thế này, vứt bỏ sự cao ngạo, tôn quý của bản thân để ngày đêm bên cạnh cô.
Anh là thứ ánh sáng ấm áp và chói lóa nhất trong cuộc đời mà cô may mắn
“bắt gặp” nhưng cuối cùng, sau những gì đã xảy ra Vân Linh biết mình sẽ
làm chúng mờ nhạt nếu với tay chạm vào.
Cô sẽ tiếp tục giả vờ, ngốc nghếch cũng được, điên khùng cũng chẳng sao
đến một lúc nào đó anh và mọi người sẽ mệt mỏi, chán chường, họ sẽ quên
cô đi, chôn cái tên Hạ Vân Linh vào một góc “đáng buồn” nào đó của tâm
hồn.
Một vầng sáng kéo dài phía chân trời, lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt
như thể nó tồn tại chỉ để có được thời khắc đẹp đẽ kia rồi mãi mãi chìm
vào bóng đêm.
Trên chiếc giường rộng lớn, Hàn Phong vẫn ôm chặt Vân Linh, tầm mắt bị
bóng đêm hút lấy được kéo trở về. Anh tì cằm vào vai cô, giọng nói trầm
khàn mang theo đau thương cất lên.
-Vân Linh, giày vò bản thân như thế là quá đủ, anh sẽ phát điên nếu em tiếp tục né tránh thế này!
Cô tưởng giả vờ thế kia là có thể qua mặt anh sao. Hàn Phong hiểu cô
đang nghĩ gì, anh cũng biết cô muốn anh vì nản lòng mà bỏ cuộc, chấp
nhận rời xa cô .
Anh cảm nhận rất rõ dư vị quyến luyến trên môi cô, mơ hồ giữa sự từ bỏ
và níu kéo. Mỗi sáng thức dậy, chiếc gối cô nằm luôn có vết ẩm ướt của
nước, anh biết cô đã khóc rất nhiều, cứ mỗi lần như vậy Hàn Phong tưởng
chừng cơn đau có thể bóp ngạt hơi thở mình.
Anh không nói ra vì hy vọng cô sẽ từ từ bình tâm, mong tình yêu dịu dàng và ấm áp mà anh cố gắng tạo ra có thể xoa dịu tâm hồn thương tổn của
cô. Nhưng Vân Linh lại quá cố chấp, cô thà một mình chịu đau, đẩy anh ra khỏi thế giới mà cô đang tồn tại.
-Em nhẫn tâm nhìn thấy mọi người vì em mà đau lòng sao?
Lời nói của anh chọc thật sâu vào tim Vân Linh, cô cúi đầu, vòng hai tay siết chặt đôi vai đang run rẩy của mình.
-Hàn Phong, coi như em cầu xin anh, tránh xa em ra! Em không còn thuần khiết, tên cầm thú đó đã vấy bẩn em...em rất dơ bẩn!
Tiếng khóc nức nở của cô như hàng vạn mũi tên xuyên qua người Hàn Phong, đôi mắt đen xoáy sâu vào bờ vai không ngừng run lên trước mặt.
-Hạ Vân Linh! Với anh, em là người con gái thuần khiết nhất, trong sáng
nhất cõi đời này, không gì có thể vấy bẩn được tâm hồn thánh thiện của
em. Anh yêu Hạ Vân Linh, yêu tâm hồn cô ấy, con tim cô ấy, những thứ đó
mãi mãi thuộc về anh.Hắn ta chạm vào người em tức là chạm vào người anh, nếu em dơ bẩn thì anh cũng vậy, tại sao em lại lãng tránh anh?
Vân Linh khóc càng lớn, cắn chặt môi. Từng giọt máu từ môi chảy xuống khóe miệng hòa vào dòng nước mắt mặng đắng.
-Anh không thể cả đời chăm sóc kẻ mù lòa như em được, Hàn Phong à….Em
mãi mãi kh