
ột tí, anh
ấy vẫn quan tâm cô theo cách riêng của anh ấy. Khiến cô thấy ấm
áp và bình yên.
- Anh An Lâm! Bố gọi anh đấy.
Đúng lúc ấy thì Nam Lâm đi vào gọi An Lâm.
An Lâm mỉm cười rồi đưa chiếc chổi trong tay mình cho Nam Lâm và nói:
- Em làm nốt giúp anh nhé?
Nam Lâm nhún vai:
- Được.
Khi An Lâm đi mất. Trong lòng Trúc diệp lại giấy lên sự bấy an.
Giờ đây cô và Nam Lâm đang ở gần nhau. Ai biết là anh ấy lại
định giở trò gì chứ? Nghĩ thế, Trúc Diệp liền quay người ra
phía cửa sổ và lau nhanh. Cô chỉ mong công việc của mình sớm
được hoàn thành để cô không phải đứng trong đây cùng Nam Lâm
nữa.
- Em lau cho sạch vào.
Trúc Diệp nghe Nam Lâm nói vậy thì tối sầm mặt mày rồi đi đến chỗ Nam Lâm. Cô vứt mạnh chiếc giẻ vào người anh và hất hàm
nói:
- Đây này, anh làm được thì làm đi. Em chỉ làm được như vậy thôi.
Trúc Diệp cũng không hiểu sao mình lại tức giận như vậy. Chỉ
biết rằng nếu nhìn thấy Nam Lâm, cứ nghe giọng nói của anh...
là cô lại không thể kiềm chế nổi bản thân của mình. Cô ghét
anh như vậy đấy.
Nam Lâm đang quét nhà vội ngẩng đầu lên nhìn Trúc Diệp. Sự tức giận vô cớ của cô ấy lại bắt đầu rồi. Dường như đứng trước
anh bao giờ Trúc Diệp cũng như vậy. Nam Lâm cúi xuống nhặt
chiếc giẻ rồi đưa cho Trúc Diệp. Anh thở dài nói:
- Sao lại nổi khùng lên như vậy rồi?
Trúc Diệp lườm Nam Lâm một cái rồi giật lấy chiếc giẻ trong
tay anh và tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
Trúc Diệp nhớ nơi này năm xưa, đã cùng Nam Lâm làm búp bê cầu
nắng. Lúc đó, anh dễ thương hơn nhiều. Anh đã soi đèn pin chô cô
khi mất điện. Chịu ở nhà khi cô nói cô sợ sấm. Hình ảnh ấy
vẫn như hiện hữu ở đây. Và bây giờ tất cả đã thay đổi. Không
ai biết trước được sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ biết
rằng cô và anh lúc này đã có một tảng đá lớn ngăn chặn. Một
khoảng cách bất di bất dịch, không có gì thay đổi được.
Nam Lâm nhìn lại khung cảnh nơi đây. Trúc Diệp đã làm cho anh
một con búp bê. Nhưng có chẳng có nghĩa lí gì so với hai con
búp bê mà cô ấy làm cho An Lâm và chính mình. Phải rồi, anh
lúc nào cũng lạc lõng và thừa thãi như vậy đấy, chỉ đáng cô
đơn một mình mà thôi.
Nam Lâm cứ đứng như vậy nhìn Trúc Diệp. Còn cô thì lại nhìn ra phía cửa sổ như không biết gì đến sự tồn tại và ánh nhìn
của anh. Một trò rượt bắt trong tâm tưởng. Sẽ rất mệt mỏi.
Cả nhà ra mộ của mẹ An Lâm và Nam Lâm.
Ngôi mộ nhỏ bé bị cỏ che lấp. Bơ vơ một chỗ hàng ngày được mặt trời chiếu rọi ánh nắng.
An Lâm và mọi người tập trung lại nhổ lớp cổ đang mọc phủ trên ngôi mộ. Riêng Nam Lâm có đi ra phía một ngôi mộ khác và ngắm
nhìn nó thật lâu.
Trúc Diệp nhìn ra phía Nam Lâm rồi khẽ hỏi An Lâm:
- Anh Nam Lâm sao lại đi ra ngôi mộ đó vậy?
An Lâm cũng nhìn theo hướng Trúc Diệp rồi thở dài:
- Bạn gái cũ của Nam Lâm.
Trúc Diệp ngừng nhổ cỏ rồi lại lặng người nhìn Nam Lâm. Hóa
ra, Nam Lâm cũng có một người để nhớ nhung hằng đêm sao?
- Chị ấy vì sao mà chết? Sao em không biết gì nhỉ?
- Cô ấy theo đuổi Nam Lâm. Mặc cho Nam Lâm có không yêu thì vẫn
nguyện hiến dâng tất cả. Yêu nó bằng tất cả những gì mà mình có. Chỉ tiếc là mệnh quá ngắn. Cô ấy mắc bệnh nhiễm trùng
huyết. Những người mắc bệnh này thì rất khó sống.
Trúc diệp vội nhíu mày:
- Sao anh Nam Lâm lại ác như vậy? - Xem ra những điều cô thương
hại cho anh ta là thừa thãi rồi. Anh ta có thể bỏ mặc cả một
ngưởi con giá hết lòng vì anh ta. Không dành nổi một chút tình cảm cho người ta như thế.
- Nam Lâm hoàn toàn không biết cô ấy bị mắc bệnh. Khi cô ấy
chết, cũng là chết trong âm thầm. Cô ấy vẫn hi vọng Nam Lâm vẫn yêu mình, vẫn hi vọng anh ấy đau khổ khi mình ra đi nhưng lại
sợ, vẫn muốn anh ấy hạnh phúc hơn là vật vã vì mình. Cho nên
đã yên lặng mà ra đi.
Trúc diệp thở dài. Một con người máu lạnh như vậy, sao ai cũng phải hết lòng với anh ta. Nam Lâm chính là ác quỷ, máu lạnh
khiến người ta phải ghê sợ.
Đúng lúc cô đang nhìn Nam Lâm thì cũng là lúc anh quay ra. Hai
ánh mắt nhìn nhau, vì quá bất ngờ nên cũng không tránh được
đi, khẽ bất động trong giây lát rồi quay hướng nhìn ra một điểm khác.
Nam Lâm thở dài. Anh nhìn di ảnh người con gái trước mặt mình.
Nụ cười cô ấy vẫn tỏa nắng và hiền dịu như vậy. Đã lâu lắm
rồi anh không còn đến đây nữa. Nhưng khi đến đây, anh lại nhìn
thấy mộ của cô. Nó như mời gọi, nó như níu kéo khiến anh không thể không quan tâm.
Với Nam Lâm, anh không muốn ai phải đau khổ vì mình. Khi an