
h đã
không thích thì anh nhất định sẽ dứt khoát để họ hiểu. Nhưng
Văn Á lại là người đặc biệt. Cô ấy mặc kệ sự bực tức của
anh mỗi khi cô bám theo, mặc kệ những lời nói khó nghe của anh
mà vẫn mỉm cười nắm lấy bàn tay anh. Anh không muốn như thế,
không muốn cô ấy sẽ trở nên như thế này. Ra đi trong im lặng,
vẫn mỉm cười khi anh đứng trước mặt cô ấy. Và anh không đáng,
anh không đáng để được đối xử tốt. Anh chỉ là một thằng tồi
mà thôi.
Khi Nam Lâm rời khỏi ngôi mộ của Văn Á. Trúc Diệp đã chạy đến
đó. Trong ảnh là một cô gái không xinh lắm nhưng có hai má lúm
đồng tiền rất duyên. Nụ cười của cô ấy như làm người ta cứ
muốn ngắm nhìn mãi. Trúc Diệp thắp cho cô ấy một nén hương.
Và bất giác nhìn thấy cạnh bát hương là chiếc đồng hồ của
Nam Lâm. Đây là chiếc đồng hồ mà anh ấy hay đeo. Như một vật
bất li thân, chỉ khi tắm thì anh ấy mới tháo ra. Sao anh ấy lại để ở đây? Trúc diệp nghĩ ngợi hồi lâu rồi quyết định bỏ lại nó ở đấy.
Nam Lâm đã để lại chiếc đồng hồ mà Văn Á tặng. Đó là món
quà cuối cùng mà cô ấy đã tặng anh. Khi anh tốt nghiệp. Rồi
sau đó ra đi trong bệnh tật. Bao nhiêu năm qua, chiếc đồng hồ
chính là thứ để anh nhớ tới Văn Á, anh muốn dành cho cô ấy
một chút quan tâm. Và giờ đây, anh nghĩ là mình có làm thế
thì cũng thật nực cười. Cô ấy chết rồi, anh cũng không thể cứ ràng buộc cô ấy mãi được. Để lại chiếc đồng hồ và chào tạm biệt cô ấy lần cuối. Khi ấy, Văn Á trong anh sẽ hoàn toàn tan
biến theo mây gió. Nếu có kiếp sau, người anh yêu nhất định sẽ
là cô ấy.
Tất cả về nhà và ăn bữa cơm trưa. Không khí gia đình tràn ngập khiến ai nấy đều thấy bình yên. Bà Hoa gắp cho Nam Lâm một con
tôm rồi mỉm cười:
- Nam Lâm ăn nhiều vào nhé, làm công an rất vất vả đúng không?
- Cảm ơn dì!.
Nam Lâm lúc nào cũng đối với bà Hóa như vậy. Chỉ xa lạ và
lạnh lùng, không hơn không kém. Điều này khiến bà rất buồn.
Nhưng nó làm bà lại càng thương Nam Lâm hơn, bà nghĩ có thể là do thiếu tình thương của mẹ nên Nam Lâm mới cọc cằn và khó
chịu đến như vậy.
Trúc Diệp nhìn Nam Lâm rồi nói:
- Anh ấy không thích đâu mẹ.
Bà Hoa mỉm cười rồi xoa đầu con:
- Sao thế? Con đang ghen tị đấy à?
Trúc Diệp hắc một tiếng khó chịu:
- Con không thèm.
Bà Hoa không nói gì thêm nữa. Rồi mỉm cười ăn nốt bữa cơm của mình.
Nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó, bà vội nói:
- An Lâm, Nam Lâm. các con năm nay cũng 26 rồi, bao giờ mới để dì được bế cháu đây?
An Lâm mỉm cười:
- Con vẫn muốn sự nghiệp ổn định đã.
Nam Lâm không trả lời. Anh đưa bát cơm lên ăn. Đây là một cuộc
rượt đuổi giữa ba người. Một cuộc rượt đuổi vô nghĩa, bắt
được nhau rồi cũng chẳng thế làm gì hơn là ngắm nhìn nhau
trong nước mắt.
Nếu để anh chọn, chắc chắn anh sẽ chọn một người con gái
khác, khiến anh có thể danh chính ngôn thuận mà thể hiện tình
cảm của mình. Chứ không phải là che giấu như thế này.
Nam Lâm ngồi trước máy tình chơi điên tử. An Lâm bước vào nói:
- Em sao thế? Hối hận rồi sao?
Nam Lâm ngừng di chuột rồi out hẳn trò chơi ra và nói:
- Hối hận? Tại sao anh lại hỏi thế?
- Ánh mắt em khi đứng trước mộ của Văn Á là thế mà.
Nam Lâm cúi đầu xuống khẽ cười. Đó là ánh mắt hối hận ư? Chỉ có anh mới biết. Đó là ánh mắt dày vò bản thân, ánh mắt
chán ghét chính bản thân mình.
- Em chưa bao giờ hối hận vì đã đối xử với Văn Á như vậy. Em
chỉ là muốn nói với cô ấy rằng, hãy yên lòng mà dành tình
cảm cho em ở kiếp sau. Em nhất định sẽ đáp lại cô ấy.
- Xem ra em quá ảo tưởng rồi.- Vừa nói An Lâm đẩy nhẹ vai Nam Lâm.
Nam Lâm ngắm nhìn màn hình máy tính trước mặt mình, đến khi mỏi mắt anh mới quay ra hỏi An Lâm:
- Anh có yêu Trúc Diệp không?
An Lâm đang đọc sách, nghe Nam Lâm hỏi thể thì ngẩng mặt lên
nhìn Nam Lâm. Anh cũng đã tự hỏi câu hỏi này rất lâu rồi, nhưng chẳng bao giờ anh dám trả lời. Khi bé, anh đã nói là cô ấy
có thể làm vợ anh ấy, nhưng lớn lên rồi anh lại thấy mình
thật trẻ con. Biết cô ấy yêu mình, biết hai người là anh em vậy mà lại cho cô ấy nuôi hi vọng trong vô nghĩa như thế.
- Có lẽ chỉ coi như em gái thôi.
Thực ra An Lâm đã dối lòng. Anh cũng đã yêu Trúc Diệp lúc nào không hay.
Nam Lâm nhận được câu trả lời từ phía An Lâm rồi khẽ cười:
- Em thì rất nhiều.
- Nam Lâm. Chúng ta và cô ấy là anh em.
Nam Lâm nhếch môi cười nhạt:
- Em hiểu. Chính vì thế mà em cũng không hi vọng cô ấy sẽ không ghét em nữa. Nếu cô ấy mà đối xử tốt với em như anh thì e là em se