
Bạn nhỏ Tiểu Trần thầm suy nghĩ, quyết định gọi tên chú chó nhỏ này là
Nghiên Nghiên. Bạn nhỏ không biết chú chó là đực hay cái, nhưng nghĩ đi
nghĩ lại cảm thấy không sao cả, vẫn quyết định đặt tên Nghiên Nghiên.
(Chữ “Nghiên” trong tên của Lộ Nghiên có nghĩa là xinh đẹp ^^)
“Anh, nó vẫn bắt nạt em.”
“Chắc chắn là em bắt nạt người ta trước, người ta mới bắt nạt lại em.”
“Anh trai đểu, anh trai thối, anh không bênh em, anh lại nói hộ nó, em đi kể cho chị Lỗ Mạn.”
“Đi đi, đi đi. Dù sao chị ấy cũng không thích anh.”
….
Dưới mọi cách cản trở của mẹ, Trần Mặc Đông không được đi học đại học ngoài tỉnh. Cuối cùng anh lựa chọn ở ký túc.
“Mặc Đông, cậu chọn môn học của thày Lộ rồi sao?”
“Thày Lộ nào cơ?”
“Chính là người rất nghiêm khắc, vừa vào lớp đã điểm danh, bất chợt gọi sinh
viên trả lời ấy. Qua được môn của thày ấy quả thực không dễ.”
“Mình chỉ chọn môn học mình thích thôi, không nghĩ đến chuyện khác.”
Khi ấy, Trần Mặc Đông đã giả vờ nói như vậy.
Trên đường từ canteen tới thư viện, Trần Mặc Đông nhìn thấy một nữ sinh đang chơi nhảy ô giữa đường, anh không kìm nén được mà ngắm nhìn. Sao trong
trường đại học lại có thứ ngây thơ dễ thương như vậy xuất hiện? Lúc này
anh mới phát hiện cô bé đó vẫn mang dáng vẻ của học sinh trung học.
Lúc cô bé nhảy, mái tóc ngắn bay lên. Bất ngờ cô bé ngẩng đầu, anh liếc
nhìn dung mạo, đôi mắt ấy khiến người ta có cảm giác rất quen thuộc. Tuy nhiên, Trần Mặc Đông không nghĩ nhiều, anh đi thẳng đến thư viện.
Sau đó một thời gian dài, vào một giờ cố định mỗi tuần, anh đều nhìn thấy
cô bé đó xuất hiện, đôi khi là ngồi bên đường đùa nghịch với chính bàn
tay của mình, đôi khi lại chơi nhảy dây.
Mỗi ngày, vào giờ đó, Trần Mặc Đông đều đi đến thư viện, lộ trình chưa hề thay đổi.
“Xin lỗi, em không cố ý.”
Lúc Trần Mặc Đông qua đường, Lộ Nghiên đang nhảy dây đụng phải anh, cô ngã lên người Trần Mặc Đông.
“Em không nên nhảy ở đây. Đây là đường đi, thường có xe đạp chạy qua, em đang cản trở giao thông đấy.”
“Sao có thể. Em đứng ở bên đường mà, đâu cản trở ai ạ.”
“Nếu không cản trở, thì sao lại đụng phải anh?”
“Đúng là nhỏ mọn. Em xin lỗi rồi mà.”
“Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng anh cũng đề nghị bạn nhỏ nên đi chỗ khác chơi.”
“Anh nói ai là bạn nhỏ?”
“Lẽ nào em là bạn lớn?”
Trần Mặc Đông nhìn cô bé cong môi lại, hai lúm đồng tiền hiện ra. Thì ra,
đây chính là cô bé đó, thịt hai bên má sao lại nhiều như vậy, thật là
muốn véo một cái.
Tối hôm đó, Trần Mặc Đông nhận được lời tỏ tình của Lưu Uyên Thư. Sau khi do dự, Trần Mặc Đông vẫn đồng ý, tìm một cô
gái không quen biết làm bạn gái vẫn không bằng tìm một người quen.
Ngày hôm sau, Trần Mặc Đông định đi xe đạp đến hiệu sách, nhưng vừa mới đi
một đoạn thì phát hiện lốp xe bị thủng, trong đầu cậu đột nhiên xuất
hiện khuôn mặt cô bé kia, anh lắc đầu, cuối cùng đành bắt xe đi mua
sách.
Từ thời đại học đến lúc trở về sau thời gian du học, tình
cảm của Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư đã tan hợp nhiều lần. Trong mắt
Trần Mặc Đông, Lưu Uyên Thư chính là người bạn ưu tú nhất, nhưng nếu là
người yêu, anh lại có cảm giác không thoải mái khó nói ra được. Nhưng
trải qua những thăng trầm của thời gian, tình cảm kéo dài mấy năm, dường như Trần Mặc Đông cũng không nghĩ đến những chuyện khác nữa.
“Trần Mặc Đông, sao anh luôn xa cách với em như vậy? Lần này em sẽ không thay đổi nữa, chúng ta chia tay.”
“Lần này em chắc chắn chứ?”
Trả lời Trần Mặc Đông là một cái gối bay tới.
Một tháng sau, Lưu Uyên Thư lại xuất hiện trước mặt Trần Mặc Đông.
“Em mang thai rồi, phải làm sao đây?”
“Sau khi về nước, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Được.”
Hai người ở nước ngoài đã trải qua rất nhiều thời gian hạnh phúc, bao gồm
cả giai đoạn trước khi Lưu Uyên Thư mang thai. Sau này, bụng của Lưu
Uyên Thư càng lúc càng rõ, trong lòng cô cũng rất sợ hãi, vì thế hai
người bèn về nước. Dù sao có bố mẹ bên cạnh, cô cũng yên tâm hơn một
chút. Sau khi về nước không lâu, một tai nạn giao thông đã lấy đứa bé đi mất, hơn nữa đứa bé sắp ra đời cũng chỉ vì hai người cãi nhau trên ô tô mà ra đi.
Trần Mặc Đông phần lớn vì trách nhiệm mà vẫn ở cạnh
Lưu Uyên Thư. Kìm nén lâu ngày, cuối cùng Lưu Uyên Thư cũng khóc to một
trận.
“Trần Mặc Đông, từ lâu anh đã không yêu em nữa. Có lẽ ngay
từ khi bắt đầu, anh đã không yêu em. Anh và em ở cạnh nhau chỉ vì thói
quen mà thôi.”
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận.”
Hai người trải qua một thời gian bình lặng, cuối cùng Lưu Uyên Thư vẫn
khăng khăng rời đi, Trần Mặc Đông cũng trở nên chán nản vì đứa con và
chuyện với Lưu Uyên Thư. Vì thế sau này, anh đem tất cả tinh thần vào
làm việc.
Công việc ở thành phố S kéo dài thời gian rất lâu,
trong thời gian này anh quen được rất nhiều bạn bè, sau giờ làm việc đều tiệc tùng.
Tuy Trần Mặc Đông ở giữa không gian náo nhiệt, nhưng
vẫn luôn lặng lẽ chìm trong suy tư của riêng mình. Cửa căn phòng bị đẩy
ra, một bóng hình gầy nhỏ chầm chậm bước vào, cả căn phòng bỗng yên
lặng, mọi người đều ngừng mọi động tác của mình, chỉ còn làn