Polly po-cket
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322982

Bình chọn: 8.00/10/298 lượt.

ên hồi phục lại tinh thần, Trần Mặc Đông cũng

nhìn thấy cô và Lộ Hi. Lộ Nghiên phải cảm thán thế giới này đúng là

không nhỏ bình thường, chẳng qua cô rất chờ đợi Trần Mặc Đông sẽ bình

tĩnh xử lý tình cảnh xấu hổ này thế nào. Đương nhiên nếu anh coi như

không nhìn thấy cô, cuộc sống của cô sau này sẽ thoải mái hơn một chút,

ví dụ như giảm bớt bức xạ điện thoại, hay có thể dùng thời gian trước

kia nói chuyện điện thoại để đi dạo…

“Đi mua đồ à?” Trần Mặc Đông nhìn thoáng qua Lộ Hi, sau đó quay sang nói chuyện với Lộ Nghiên. Rồi

anh kéo Lộ Nghiên lại gần, đưa tay lau sạch vết đồ ăn bên miệng cô.

Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

“Đây là Lộ Nghiên, đây là Ngải Mạt.”

“Đây là chị dâu à? Sao lại nhìn bé nhỏ thế này.” Nửa câu sau, cô gái ngẩng đầu nói chuyện với Trần Mặc Đông.

“Thì ra là anh Trần, tôi là Lộ Hi.” Lộ Hi vừa kéo Lộ Nghiên lại, thiếu chút

nữa khiến cô ngã nhào, bị cô hung hăng lườm một trận.

Lộ Nghiên

nhất thời ngạc nhiên, cô Ngải này sao lại thẳng thắn thế, cô còn chưa rõ lời nói kia là khen hay chê thì tên tiểu tử thối Lộ Hi không hiểu sao

lại kỳ quặc như vậy. Cô ngẩng đầu thấy khóe miệng Trần Mặc Đông vẫn chưa thu hồi nụ cười, dưới ánh mặt trời, má lúm đồng tiên bên trái càng thêm sâu, càng lộ rõ dáng vẻ ngây ngô hơn trẻ con.

Bốn người nói chuyện một lúc, hai người Lộ Hi và Ngải Mạt biết điều bỏ đi, còn lại Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông đứng nhìn nhau.

Trần Mặc Đông vẫn nắm tay Lộ Nghiên, tay anh khô ráo mà ấm áp, dưới góc độ y dược người có ngũ quan điều hòa là biểu hiện của khỏe mạnh.

Lộ Nghiên dừng bước, Trần Mặc Đông quay người nhìn cô.

“Em lại không thích ở cùng anh?” Trần Mặc Đông đợi một lúc không thấy Lộ Nghiên lên tiếng, vì thế anh bèn mở miệng.

“Anh nghiêm túc sao?” Lộ Nghiên mơ hồ hỏi.

“Em nói xem, anh cho rằng người thông minh như em sẽ hiểu.”

“Anh có thể thẳng thắn trả lời câu hỏi của em không?”

“Phải.”

“Haiz, thật tiếc thay cho anh, quá là không có mắt nhìn.” Trên miệng cô là một câu tiếc hận, nhưng kèm theo lại là một nụ cười, hiện rõ vẻ không thành thật.

Lần chia tay không vui trước, trước khi Lộ Nghiên xuống

xe, Trần Mặc Đông nói: “Trong mắt em, anh là loại người nào? Anh muốn

tìm nhân tình thì ít nhất cũng phải tìm người có tố chất cao một chút

chứ.” Tuy đó là một câu khó nghe, nhưng nó lại khiến Lộ Nghiên buông

xuôi được sự lo lắng thấp thỏm. Cô tin chắc Trần Mặc Đông không phải

người như vậy.

Từ lúc xác định chắc chắn tình cảm ở chợ, cuộc

sống vẫn diễn ra như cũ, không êm dịu, không mãnh liệt, chỉ có sự náo

nhiệt vui vẻ.

Bố mẹ Lộ Nghiên đều là giáo viên, sống với nhau một đời, hai người đều tôn trọng nhau, chưa bao giờ xấu hổ vì nhau. Lộ

Nghiên để ý những đôi tình nhân quanh mình, Thẩm Tiếu và Lâm Hướng, Lỗ

Mạn và Cố Dịch Hiên, còn có cô và oan gia Trần Mặc Đông, vì sao cứ gặp

mặt là cãi nhau.

Trước kia cô nghĩ mình và Thẩm Nham sẽ cả đời

bên nhau, giống như bố mẹ cô vậy, hai người ở cạnh nhau rất ít khi cãi

nhau, chỉ thỉnh thoảng mâu thuẫn, nhưng sẽ hòa giải rất nhanh, thường là Thẩm Nham chỉ nói một câu nhẹ nhàng, Lộ Nghiên lập tức sẽ bình thường

lại, sau đó cô sẽ kiểm điểm bản thân sâu sắc, hơn nữa còn chọc ghẹo để

Thẩm Nham vui vẻ, cuối cùng cũng không rõ người nào đã nhận sai trước.

Mà việc Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông ở bên nhau hoàn không nằm trong tầm

kiểm soát của Lộ Nghiên, thường là khiến lòng cô bối rối rất lâu, trong

khi Trần Mặc Đông lúc nào cũng rất bình tĩnh.

Buổi tối hai người

đi ăn ở một quán ăn có phòng ăn riêng, bà chủ quán là một người Tứ Xuyên gốc, đồ ăn đều là món cay Tứ Xuyên. Quán ăn này rất giống phòng khách

trong nhà, cách bố trí phòng theo lối cổ xưa và sự phóng khoáng của món

ăn Tứ Xuyên có chút không hợp lắm, nhưng trên tường, cửa sổ đều treo

những dây thắt màu đỏ, dễ thấy trên những chiếc tua rua là một quả ớt

nhỏ màu đỏ, bà chủ mỗi ngày chỉ phục vụ một bàn, chưa từng phá vỡ qui

tắc.

Thấy hai người bước vào, bà chủ nhiệt tình chào hỏi, lịch sự xem xét Lộ Nghiên.

“Mặc Đông à, cô gái này được đấy, mộc mạc thuần khiết.”

Trần Mặc Đông mỉm cười: “Dì Quế, gần đây có khỏe không ạ?”

“Vẫn khỏe.”

Đồ ăn đều do chính chủ quán chọn, mùi cay tỏa ra bốn phía khiến người ta

không nhịn được mà nuốt nước bọt. Lộ Nghiên há to miệng ăn uống, tâm

tình vô cùng sảng khoái. Mỗi khi ngẩng đầu nhìn Trần Mặc Đông nhã nhặn

ăn, không dây ra một tí dầu mỡ nào trên miệng, cô bỗng hiểu rõ, trong

lòng vẫn dâng lên một chút xúc động và hoài nghi.

“Rõ ràng anh không thích ăn đồ cay, vì sao lúc ở thành phố S lại chọn quán ăn Tứ Xuyên kia?”

Trần Mặc Đông ngẩng đầu liếc nhìn Lộ Nghiên, rồi cúi đầu tiếp tục bỏ thịt vào trong bánh mì để giảm bớt dầu cay, mày nhíu lại.

“Vì anh biết em thích ăn cay? Không thể! Hay là anh biết chuyện gì đó khác?”

“Em cảm thấy anh nên biết chuyện gì?”

“Không có gì.” Lộ Nghiên mạnh mẽ lắc đầu.

“Chắc là em đang nhớ lại hồi ức đẹp đẽ nào đó, bây giờ muốn cảm ơn anh đã để

em ôn lại chuyện cũ, nhưng có phải là em cảm ơn hơi muộn không?”

“Anh bị bệnh sao? Mau ăn đi.”

Sự hào hứng của Lộ