Insane
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323233

Bình chọn: 9.5.00/10/323 lượt.

à Tô Tiểu Lộ, lý do rất đơn giản: họ là hai cô gái duy nhất trong tổ, hơn nữa lại còn “mới” bắt đầu làm việc trong năm nay, nên vì cả phòng mà cống hiến chút. Chủ đề của

buổi tiệc cũng khá lạ lẫm, là “HỒNG” (có ý nghĩa chúc mừng, thắng lợi/

tượng trưng cho cách mạng và giác ngộ cao/ lợi nhuận, hoa hồng), một mặt dựa trên lễ kỷ niệm thành lập Đảng ủy của công ty vừa tròn một năm, mặt khác lại có ý nghĩa mang theo hơi thở của nhịp sống xã hội. Chủ đề này

được hiểu theo nghĩa rộng, vừa mang tính cách mạng, lại vừa có thể tính

toán được hiệu quả biểu diễn vì chủ đề có thể suy diễn rộng, dựa vào

cách hiểu của từng người. Lộ Nghiên cảm thấy chủ đề này quả thực không

có nội dung, nhưng nó làm cô liên tưởng đến đề văn hồi cô thi lên cấp

ba: “Biểu tượng của Bắc Kinh”. Bài văn ấy Lộ Nghiên viết bậy được một

trang, nhưng không ngờ kết quả lại rất tốt, khiến cả chính cô cũng ngạc

nhiên.

Lộ Nghiên mỉm cười, thực ra cô không muốn lộ diện, huống

hồ Trần Mặc Đông có thể cũng tham dự, mà cô trước nay cũng chưa bao giờ

được coi là “cánh chim đầu đàn giỏi”. Nhưng suy đi tính lại, nghĩ theo

hướng tính cực, dù sao đó cũng là việc chức vụ của mình phải làm, Lộ

Nghiên không từ chối, đơn giản vì chuyện này có thể khiến những chuyện

khác đang chôn giấu dưới đáy lòng cô bị quẳng lại phía sau.

“Nếu

đã bắt mình làm, mình sẽ phải khiến cái tên họ Đặng kia thấy Tô Tiểu Lộ

mình không phải người dễ bắt nạt đâu.” Ánh mắt Tô Tiểu Lộ kiên định, tay đập bàn, tay kia nắm chặt lấy tay Lộ Nghiên. Lộ Nghiên bị cô làm cho

bật cười, vốn muốn khuyên cô ấy nên “tuân lệnh”, nhưng xem ra không cần

thiết nữa rồi.

“Hay là chúng ta diễn một vở kịch cách mạng, cậu

diễn vai chị Giang, mình diễn Phủ Chí Cao (hai nhân vật trong tiểu

thuyết “Hồng Nham” – cuốn sách được coi là sách giáo khoa của chủ nghĩa

cộng sản làm rung động lòng người, trong đó chị Giang là nhân vật nữ

chính kiên cường, Phủ Chí Cao là kẻ phản bội Tổ quốc). Cậu chỉ cần diễn

đúng vẻ kiên cường như hiện tại thì chắc chắn sẽ được mọi người tán

thưởng.”

“Không được đâu, mình không đành lòng để một cô gái xinh đẹp như cậu diễn vai khác giới, mà còn là Hán gian.” Tô Tiểu Lộ vừa nói vừa bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhưng lại bị Lộ Nghiên lườm một cái.

Lộ Nghiên ngồi trên giường nhìn ngắm quyển từ điển tiếng Nhật cũ kỹ, nhìn

tới nhìn lui cô vẫn cảm thấy quyển từ điển này rất quen thuộc. Nhìn một

lúc vẫn không nghĩ ra điều gì, cô bèn đặt quyển từ điển sang bên cạnh,

ngồi thẳng lưng, hai chân duỗi thẳng, hai tay với xuống đầu ngón chân.

Đúng lúc Trần Mặc Đông bước từ nhà tắm ra thấy Lộ Nghiên đang cố gắng

chạm tay vào bàn chân, anh cảm thấy rất buồn cười.

“Có gì đáng

cười chứ.” Lộ Nghiên thuận tay ném chiếc gối về phía Trần Mặc Đông, há

miệng óp bụng lại, lấy hết sức lực cúi xuống, kéo theo một cơn đau cơ.

Một tay Trần Mặc Đông xoa tóc, một tay dễ dàng bắt lấy chiếc gối, không

chút khách khí ném trả lại Lộ Nghiên. Lộ Nghiên đang ngồi thẳng người

nên chiếc gối bay thẳng vào đầu cô.

Có lẽ Trần Mặc Đông cũng

không ngờ lại như vậy, anh vội vàng bước đến bên cạnh, xoa xoa đầu Lộ

Nghiên. Lộ Nghiên bèn rút dây buộc, xõa mái tóc của mình ra.

“Giúp em cúi xuống, coi như chuộc tội.”

Trần Mặc Đông khẽ cười, sau đó đặt tay trên cổ Lộ Nghiên, mang tiếng “giúp

đỡ” nhưng lại giống như đang bóp một con vật không hề thương tiếc.

“Em luyện cái này làm gì, lẽ nào tiệc thường niên bắt em phải nhảy múa sao?”

“A, đau chết mất.” Lộ Nghiên ngọ nguậy người, sau đó nằm bò ra giường để

giảm bớt cơn đau thắt lưng khi nãy. Trần Mặc Đông xoa bóp lưng Lộ Nghiên hai cái rồi đi ra sô pha đọc báo.

“Em từng này tuổi rồi, xương

cốt cũng chẳng giãn được nữa, đừng nói là múa, ngay cả nhảy cô đồng cũng khó.” Lộ Nghiên từ bỏ chuyện giãn xương cốt, nhưng thực tế, Tô Tiểu Lộ

cũng đã quyết định sẽ biểu diễn một màn múa trong tiệc thường niên, thậm chí còn muốn múa theo điệu múa cổ truyền của dân tộc Thái, mặc váy bó

sát, hở eo. Lộ Nghiên vẫn luôn có thói quen giữ im lặng, lần này cô cũng lặng lẽ đẩy mình về phía “đường cùng”.

Trần Mặc Đông dường như

bị nội dung trên báo thu hút nên không có ý định trả lời cô, Lộ Nghiên

thậm chí còn hoài nghi anh không hề nghe thấy những lời cô nói.

“Em mà nhảy cô đồng thì nhất định sẽ đáng xem hơn là múa đấy.” Một phút sau, Trần Mặc Đông mới đáp lại lời cô.

“Vậy tiệc thường niên năm nay, anh sẽ không dành thời gian đến để xem bọn em náo loạn chứ?”

“Em không mong anh đi sao?” Trần Mặc Đông từ tờ báo ngẩng đầu lên, dáng vẻ như vừa đọc được thứ gì đó rất đáng buồn cười.

“Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em cả.”

“Vậy mà anh còn cho là em không muốn để anh thấy em múa cơ đấy.” Trần Mặc

Đông thoải mái cười, hiện rõ vẻ đắc ý như một đứa trẻ, nụ cười tươi sáng dưới ánh đèn càng thêm vẻ rạng rỡ, Lộ Nghiên có chút mê mẩn, thầm mắng

Trần Mặc Đông bình thường rất ít cười như vậy nên giờ mới khiến cô khó

thích ứng thế này.

“Đồ xấu xa, ấu trĩ.” Lộ Nghiên nhỏ giọng mắng, rồi lại cầm cuốn từ điển lên.

“Sao hôm nay anh