
nói với Lộ Nghiên: “Sau này đừng tự
giày vò cơ thể mình như thế.” Khẩu khí của Trần Mặc Đông lộ ra sự quan
tâm, nhưng Lộ Nghiên lại đoán xuyên tạc ý tứ của anh.
“Như thế thì em sẽ mất đi công dụng làm vợ, có phải anh đang nghĩ như vậy không?”
“Vẫn là em hiểu anh.” Trần Mặc Đông thản nhiên trả lời.
Lộ Nghiên tức giận cắn ngực Trần Mặc Đông. Lúc này cô cảm nhận sâu sắc
được việc có một hàm răng thoải mái rất quan trọng, như vậy có thể tùy ý phát huy công dụng vốn có của nó. Ngày Lộ Nghiên đến phỏng vấn ở Grand Capital, người bên bộ phận nhân sự kiểm tra sơ yếu lý lịch và vị trí ứng tuyển của cô. Do trước đây cô từng có
kinh nghiệm làm việc ở Hyatt nên có thể tiếp tục làm việc công việc đó
tại Grand Capital, thậm chí còn có thể ứng tuyển vào vị trí trợ lý, vì
nhân viên của vị trí đó đột ngột từ chức nên chức vụ đang bị bỏ trống.
Lộ Nghiên do dự rất lâu, mãi đến lần phỏng vấn sau đó phòng nhân sự đã tuyển dụng được người khác.
Lúc mới bắt đầu công việc, tâm tư của Lộ Nghiên không thoải mái. Sếp trực
tiếp của cô là một người đàn ông sắp bước vào độ tuổi trung niên, bằng
cấp nổi trội, năng lực nổi trội, kinh nghiệm nổi trội, đã làm việc tại
Grand Capital tám năm. Lộ Nghiên từng bóng gió hỏi Trần Mặc Đông một
chút chuyện của anh ta, Trần Mặc Đông có vẻ rất tôn trọng bậc đàn anh
này. Để tiếp nhận Grand Capital, anh đều đến thực tập ở mỗi bộ phận hai
tháng, lúc đến làm việc ở bộ phận này, anh học được rất nhiều điều từ
con người ấy. Trần Mặc Đông nói với Lộ Nghiên rằng sếp Chương Tính của
cô là một con người rất có chí tiến thủ và có năng lực.
“Vậy anh
nói xem em có phải là người có chí tiến thủ không?” Lộ Nghiên nằm trên
ngực Trần Mặc Đông, vì có “người bạn nhỏ” (người bạn hàng tháng của con
gái) làm lá chắn nên cô không kiêng nể gì, ác ý khiêu khích tính chịu
đựng của Trần Mặc Đông.
“Cái này thực sự không dễ nói. Em rõ ràng là người hai mặt, trong ngoài khác nhau.” Trần Mặc Đông nắm lấy đôi tay đang làm loạn của Lộ Nghiên.
“Trần – Mặc – Đông”
“Anh dám đánh cược không có mấy người từng được thấy em ngang ngược thế này.”
Lộ Nghiên đấu võ mồm không thắng được, bèn trực tiếp hạ thủ. Có điều thực
tế đã chứng minh, bất luận ở phương diện nào Lộ Nghiên đều không phải là đối thủ của Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên nhận lệnh đi vào nhà kho,
sếp yêu cầu cô đi lấy hồ sơ bảng giá của nhà hàng, từng chồng từng tập
nằm ở trên giá tầng ba cao ngất. Lộ Nghiên chưa bao giờ lại hi vọng mình là đàn ông như lúc này. Lần trước khi lấy hồ sơ, cô đã mất rất nhiều
công sức treo mình trong không trung vẫn chưa rút được, sau đó một đồng
nghiệp nam đi qua mới giúp cô kéo được tập hồ sơ ra. Có điều ông trời
không phải lần nào cũng quan tâm đến cô như vậy.
Trèo lên chiếc
thang, ở mỗi tập tài liệu, Lộ Nghiên rút ra vài trang, cô quyết định lấy một ít thôi, nếu không sớm muộn cô cũng bị bức mệt chết.
Trọng
lượng của những bảng in đồng đúng là không thể coi thường, Lộ Nghiên
thầm than vãn trong lòng. Cô ra sức kéo nhưng chỉ rút được vài tấm, mà
cả người lại trượt ngã khỏi thang, chân trái vẫn bị vướng trên thang. Lộ Nghiên chỉ cảm thấy đau như bị kim châm, sau đó mới phát hiện máu chảy
từ chân rớt xuống.
May có một đồng nghiệp đang đi tới gần đó, đưa cô vào phòng y tế. Nhìn bác sĩ bôi thuốc cho mình, Lộ Nghiên nhớ tới
chuyện lần trước ở thành phố S. Thời gian đúng là trôi nhanh, hơn một
năm rồi, cảm giác mọi thứ đều đã khác đi nhưng dường như cũng chưa hề
thay đổi.
“Làm sao thế này?” Trần Mặc Đông bước vào phòng y tế, dừng trước mặt Lộ Nghiên, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
“Sao anh lại đến đây vậy?” Lộ Nghiên mở miệng mới cảm thấy không khí có gì đó không đúng, dù sao bên cạnh vẫn còn bác sĩ.
Lộ Nghiên theo Trần Mặc Đông quay về phòng làm việc của anh, hôm nay bất
luận thế nào, cô cũng bắt buộc phải ngồi xe Trần Mặc Đông về nhà.
“Em đã lớn thế này mà sao vẫn hấp tấp vậy? Đúng là không nên khen ngợi khả năng làm việc của em.”
“Chuyện này là ngoài ý muốn mà. Hơn nữa, nó cũng không liên quan gì đến năng lực cả.”
“Em bình tĩnh hơn lần trước nhiều đấy, ít nhất vẫn còn chưa khóc.”
“Nước mắt ở trong mắt, vẫn chưa chảy ra đấy.”
“Tốt nhất là em tiêu diệt chúng ngay từ trong mắt luôn đi.”
“Trần Mặc Đông, anh đúng là đồ đáng ghét vô cùng. Em khóc đấy, thì sao nào?
Nếu anh chê em hay khóc thì đi tìm người nào không hay khóc ấy.”
“Có phải em chán ngấy những ngày bình yên của chúng ta không?”
“Đúng.”
Lộ Nghiên không biết cơn tức giận từ đâu tới, rõ ràng trước đây cũng như
vậy, nhưng ngày hôm nay cô thực sự rất ghét dáng vẻ điềm đạm xa cách của Trần Mặc Đông.
Tiêu Mông gõ cửa bước vào, trong ánh mắt dường như có chút kinh ngạc.
“Trần tổng, hội nghị vẫn tiếp tục hay lùi lại ngày mai?”
“Tiếp tục.”
Phòng làm việc chỉ còn một mình Lộ Nghiên, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hai người từ khi bắt đầu đến giờ, mỗi người đều sống theo cách của riêng
mình. Lộ Nghiên không phải là một người quá suy xét, mỗi lần hai người
cãi nhau, cô không giận quá một ngày. Trần Mặc Đông vẫn như trước kia,
chưa bao giờ cố gắn