
ề
nhà.
Về tới nhà, Lộ Nghiên không ngờ Trần Mặc Đông đã ở nhà. Sáng nay lúc Lộ Nghiên ra khỏi nhà, Trần Mặc Đông nói phải làm thêm.
Lúc bước vào, Lộ Nghiên phát hiện Trần Mặc Đông đang ăn mì, nhìn có vẻ
không ngon, vẻ mặt Trần Mặc Đông dường như rất khó nuốt. Lộ Nghiên cầm
đũa của anh thử một miếng, quả nhiên như vậy.
“Đừng ăn nữa, để em nấu cho anh, em cũng chưa ăn.” Đối với người ngay cả chai dầu cũng đánh đổ như Trần Mặc Đông thì việc nấu chín một bát mì đã đủ khiến người
khác bội phục.
“Em bệnh rồi.” Trần Mặc Đông chỉ gói thuốc.
“Không có, chỉ là thuốc bổ cho sức khỏe thôi.”
“Đúng là chịu khó, uống được loại thuốc đắng thế này.”
Lộ Nghiên không thèm để ý anh, thay quần áo rồi chuẩn bị hầu hạ “ông chủ” ăn cơm.
Sau lần gặp mặt đó, Lộ Nghiên không gặp lại Lưu Uyên Thư. Nhưng có một lần, cô nhìn thấy Lưu Uyên Thư che miệng bước nhanh vào nhà vệ sinh. Lộ
Nghiên vốn muốn quan tâm một chút, nhưng nghĩ tình huống này không phải
bệnh dạ dày thì cũng là mang thai, quan tâm lúc này có thể sẽ khiến cả
hai ngại ngùng, cuối cùng Lộ Nghiên dừng bước. Không ngờ cô vừa quay đầu thì thấy Tiêu Mông đang định đi vào nhà vệ sinh, Lộ Nghiên tự giễu: một người đáng yêu như thế, sao lại không có ai quan tâm? Sau đó cô thầm
mắng mình nhiều chuyện.
Hình như những người bên cạnh đều mang
thai. Lỗ Mạn đã mang thai hơn bảy tháng, Trần Nhiễm Mộng và Hàn Minh
Khải cũng đang có ý định sinh đứa thứ hai, hiện giờ Lưu Uyên Thư cũng có vẻ như đã có thai. Cả thế giới như cố tình nhắc nhở Lộ Nghiên: không
đến lượt cô phải phát huy vai trò. Nhưng Lộ Nghiên vẫn hoang mang không
biết có cần thiết phải mang thai không, có thể đã quá dư thừa rồi.
Trước đây Lộ Nghiên vẫn luôn nghĩ rằng sinh lão bệnh tử rất xa xôi, nhưng đến khi bố cô bị bệnh, cô mới cảm nhận được mọi thứ dường như quá gần trong gang tấc, dấy lên trong lòng cô sự sợ hãi đối với bốn chữ này.
Trần Chí Bang đột nhiên bị bệnh. Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông nửa đêm nhận
được điện thoại thông báo bèn vội vã chạy tới bệnh viện. Lộ Nghiên nhận
ra tuy Trần Mặc Đông vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại rất
lo lắng. Quan hệ giữa anh và Trần Chí Bang vẫn luôn ở trong tình trạng
không gần không xa, hai cha con tuy rằng không có mâu thuẫn nhưng cả hai đều không dễ biểu hiện sự quan tâm, dần dần khiến mối quan hệ tình thân dần trở nên lạnh nhạt.
Đến bệnh viện, Trần Chí Bang đang nằm
trong phòng phẫu thuật, cả nhà đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Trần
Nhiễm Mộng và Tôn Uyển Bình hai tay ôm ngực, mắt đỏ ngầu. Vì là nửa đêm
nên cả hành lang yên lặng, ánh sáng trắng trong không gian có chút lạnh
lẽo sợ hãi. Lộ Nghiên nhớ tới ngày bố Lộ phẫu thuật. Hiện tại và những
ký ức trong đầu khiến Lộ Nghiên có cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Trần Mặc Đông và Hàn Minh Khải đứng ở cuối hành lang, đốm sáng trên điếu
thuốc của Trần Mặc Đông chưa hề tắt; Lộ Nghiên đứng cách Trần Nhiễm Mộng không xa. Nửa đêm gió hơi lạnh, Lộ Nghiên ôm lấy mình, lúc ra ngoài quá vội nên cô không kịp mặc thêm áo khoác. Liếc nhìn Trần Mặc Đông đứng
đằng xa, anh cũng không kịp mặc thêm áo, nhưng lúc này có lẽ anh chẳng
để ý đến điều gì được.
Ánh sáng mặt trời vừa lên thì cuộc phẫu
thuật cũng kết thúc, Trần Chí Bang được chuyển đến phòng bệnh nhưng vẫn
chưa tỉnh. Tôn Uyển Bình xoa bóp tay và mặt cho Trần Chí Bang, giục
những người còn lại về nhà.
“Bọn con đều phải đi làm, mẹ ở đây được rồi, hết giờ thì lại đến.”
Mấy người đều không chịu, nhưng sau đó Tôn Uyển Bình nghiêm mặt yêu cầu thì mọi người mới rời đi, ngoại trừ Trần Mặc Đông vẫn cương quyết ở lại.
Lộ Nghiên thay quần áo xong mới đi làm, chạy ngược xuôi cả buổi ngay cả
bữa sáng cũng không nghĩ đến. Nhớ tới Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên muốn gọi
điện cho anh. Từ lúc đến bệnh viện, hai người vẫn chưa nói với nhau một
câu nào. Lộ Nghiên nghĩ có lẽ cô nên an ủi anh, cho dù anh chưa từng
biểu hiện một chút yếu đuối trước mặt cô. Lộ Nghiên bấm từng con số,
nhưng cuối cùng vẫn không nhấn nút gọi, cô chuyển sang gọi điện cho
Nguyễn Minh Ngữ thông báo sự tình. Nguyễn Minh Ngữ bình tĩnh dặn dò Lộ
Nghiên phải chăm sóc mình cẩn thận, đợi bệnh tình ổn định, bà sẽ cùng bố Lộ đến bệnh viện.
Những người ở nơi làm việc gặp Lộ Nghiên đều
nói thần sắc cô không tốt, Lộ Nghiên chỉ khẽ nhếch đôi môi, cô cảm thấy
lúc này ngay cả nụ cười cũng là một loại không tôn trọng.
Nhớ lần đầu gặp Trần Chí Bang, Lộ Nghiên mặc áo lông ngắn màu trắng, đội mũ len màu kem. Vì lần đó bị Trần Mặc Đông cưỡng ép bắt đi gặp nên cô không ăn mặc cẩn thận. Huống hồ hai người lại ăn cơm trước kẻng, Lộ Nghiên mang
theo tâm trạng thấp thỏm, chột dạ. Ngày đó, Trần Chí Bang không biểu
hiện nhiệt tình như Tôn Uyển Bình, rất ít nói, chỉ hỏi thăm tình hình
sức khỏe của bố mẹ Lộ Nghiên. Lúc ăn cơm, ông cũng nhìn Lộ Nghiên rất
ít, chỉ nói “Con gái béo một chút mới ưa nhìn, ăn nhiều đi.” Lộ Nghiên
gật đầu mỉm cười ngốc nghếch, Trần Chí Bang cũng bật cười theo. Lần thứ
hai gặp mặt là đợt cuối năm hai gia đình cùng ăn cơm. Khi ấy Lộ Nghiên
dụng tâm trang điểm, ăn cơm xon