Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 8.00/10/344 lượt.

không muốn nghe. Tuy

nhiên, có một lần thật sự khiến cô có chút xấu hổ.

Lộ Nghiên vẫn

phản ứng với mọi chuyện như ngày thường, khi cảm thấy bên ngoài yên ắng

mới đi ra, không ngờ lúc rửa tay có một cô gái xuất hiện. Nhìn thấy Lộ

Nghiên, cô gái bỗng mất tự nhiên. Vẻ mặt cô gái viết rõ hai chữ “thông

cảm”. Có thể đoán ra cô ấy cũng đã nghe thấy những lời nói vừa nãy,

nhưng đáng tiếc Lộ Nghiên lại không nghe thấy. Cuối cùng Lộ Nghiên thản

nhiên bước ra ngoài, còn cô gái kia lại sượng mặt đứng yên tại chỗ.

Khi nhìn thấy lá đơn của Lộ Nghiên, Chương Trung Văn chỉ nói sẽ làm theo qui trình từng bước quyết định, Lộ Nghiên gật đầu.

Hai ngày sau, Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Tiêu Mông gọi cô đến phòng làm việc của Trần Mặc Đông.

Lộ Nghiên đứng trước mặt Trần Mặc Đông. Anh đang cúi đầu nhìn tờ đơn của

Lộ Nghiên, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngón tay gõ nhịp trên bàn. Đó

thường là cách biểu hiện tâm trạng bất đồng của anh.

“Em muốn đi thành phố Z? Nói lý do xem nào.”

“Ngành du lịch của thành phố Z rất phát triển, đó là điều kiện rất tốt cho

phát triển thương mại. Với một người như em, em cảm thấy môi trường mới

sẽ có cơ hội thăng chức hơn. Mà phong cảnh ở đó cũng rất đẹp, không khí

dễ chịu, em rất muốn được đến đó làm việc và sinh sống.”

“Đúng là nhiều lý do.”

“Đó là những gì em nghĩ thật lòng.”

“Vậy em đã từng xem xét đến suy nghĩ của người trong gia đình chưa?”

“Bố mẹ vẫn luôn ủng hộ em, tự em có thể làm chủ.”

“Lộ Nghiên, giỏi lắm.”

“Đúng, em vẫn luôn giỏi mà. Nếu không có việc gì khác, em đi làm việc đây.”

Lộ Nghiên ra khỏi phòng làm việc của Trần Mặc Đông. Đến phòng trà, cô nhìn thấy một cốc nước lạnh, ngửa cổ uống hết, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái. Cô nhớ tới lời bác sĩ khuyên cô nên kiêng những đồ lạnh. Có điều

lúc này cô cảm thấy mọi thứ đã quá muộn.

Lộ Nghiên vẫn chưa hiểu

rõ suy nghĩ của Trần Mặc Đông nên cô chưa định nói với bố mẹ chuyện này. Một hôm, Lộ Nghiên ăn tối ở nhà mẹ đẻ, Nguyễn Minh Ngữ nhắc đến Trần

Mặc Đông, Lộ Nghiên chỉ nói anh rất bận, vẫn đang tăng ca làm việc,

nhưng Lộ Nghiên biết Trần Mặc Đông đang ở nhà, trên điện thoại vẫn còn

mấy cuộc gọi lỡ từ máy cố định nhà cô. Sau khi xóa lịch sử gọi đi, cô

lại tiếp tục ngồi nói chuyện với mẹ.

Không biết từ khi nào, Lộ

Nghiên và Trần Mặc Đông lại có những việc trái ngược nhau như vậy. Trước kia Trần Mặc Đông thường phải đi tiếp khách rất muộn, về tới nhà Lộ

Nghiên đã ngủ. Sau chuyện sau rượu lần trước, thời gian Trần Mặc Đông về nhà muộn rất ít, nhưng đa số thời gian anh lại ở trong phòng làm việc

riêng.

Trần Mặc Đông ngồi trên sô pha hút thuốc, TV đang chiếu

một vở kịch cường điệu nào đó, rõ ràng Trần Mặc Đông không hề xem, khói

thuốc ít nhưng lại có rất nhiều mẩu thuốc lá.

Lộ Nghiên về đến

nhà bèn mở cửa sổ, sau đó cầm quần áo vào nhà tắm. Mãi đến lúc thấy

choáng váng đầu, cô mới bước ra. Trong thời gian ấy, Trần Mặc Đông đã

tắm ở phòng bên, đang nằm trên giường. Lộ Nghiên tắt đèn bên đầu giường, nằm xuống ngủ.

Trong lúc mơ màng, Lộ Nghiên cảm thấy hơi ấm bên

cạnh. Cô giả vờ ngủ nhưng không trốn được Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông

vẫn luôn là một người có dục vọng khống chế, đối với những thứ anh muốn, nhất định chúng phải nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Lộ Nghiên

rớt nước mắt, khi cơn đau giảm bớt, cô hung hăng cắn vai trái Trần Mặc

Đông cho đến khi cảm thấy trong miệng có vị mặn tanh. Trần Mặc Đông gầm

gừ một tiếng, rồi cũng ngừng động tác. Hai người vẫn luôn so đọ nhau như vậy.

Lộ Nghiên cảm thấy cả người nhức nhối, nước mắt rơi không

ngừng, mắt cô nhắm chặt nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Sau đó, cô mở

mắt, đợi đến khi ngoài cửa sổ chuyển dần từ bóng đen sang sáng dần, lúc

này cô mới mơ màng thiếp đi, dường như có người lau nước mắt cho cô, thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi”, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Mấy

ngày sau, Lộ Nghiên nhận được lệnh của bộ phận nhân sự điều cô tháng sau tới thành phố Z. Thời gian còn lại chưa đến một tuần nên Lộ Nghiên xin

nghỉ phép.

Lộ Nghiên về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày. Về việc thuyên

chuyển công tác, Lộ Nghiên chỉ giải thích là mình chuyển đi một thời

gian ngắn, nhưng bố mẹ cô vẫn cảm thấy như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Trần Mặc Đông. Lộ Nghiên đã khuyên nhủ bố mẹ cô mấy lần nhưng không được, cuối cùng cũng đành mặc sự lo lắng của hai người.

Trước lúc đi, cô tới nhà bố mẹ chồng giải thích sự tình. Dường như Trần Mặc

Đông đã nói qua với Tôn Uyển Bình nên bà không nói nhiều, chỉ tỏ vẻ có

chút không vui. Lộ Nghiên biết mình không đúng nhưng cô không thể giải

thích nổi. Lộ Nghiên biết bà vẫn hi vọng cô có thể sinh một đứa con,

nhưng bụng của cô lại không nghe lời. Cô may mắn vì có thể gặp được một

người mẹ chồng như vậy, chưa hề tức giận với cô, lúc nào cũng hiền lành

nhã nhặn, coi cô như con gái. Dù bà luôn hi vọng có thể được ôm cháu

nội, nhưng rất ít khi ra mặt đốc thúc cô, thỉnh thoảng bà mới ngầm ám

chỉ đôi ba câu, chẳng hạn như: “Đàn ông có con cái thì mới ổn định tâm

lý…”. Lộ Nghiên thừa nhận đạo lý này cô hiểu, nhưng mọi chu


Duck hunt