
yện lại không phải do cô quyết định được.
Sau hơn hai tháng chữa trị, sức khỏe của Trần Chí Bang cũng phục hồi hơn nhiều, mỗi ngày ông đều chống gậy
đi dạo ở bãi cỏ trước nhà khoảng ba mươi phút. Thỉnh thoảng Lộ Nghiên
thấy Tôn Uyển Bình đi dạo, nói chuyện cùng ông.
“Bố, con phải tới thành phố Z làm việc một thời gian, con sẽ thường xuyên gọi điện về cho bố.” Lộ Nghiên chầm chậm bước bên cạnh Trần Chí Bang vì ông không thích người khác đỡ hay dìu ông. Đúng là một ông già đáng yêu.
“Đi đi, xong việc thì mau về nhé.” Phát âm của Trần Chí Bang vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng mọi người đều có thể hiểu.
Vừa đúng thứ sáu, Trần Mặc Đông không ở nhà. Sau khi dọn dẹp qua loa, Lộ
Nghiên tiếp tục làm một con thỏ vải để tặng quà cho Hàn Lạc Ảnh – con
gái Trần Nhiễm Mộng. Cô gái nhỏ này hoàn toàn thừa hưởng tính cách
nghịch ngợm gây sự của Trần Nhiễm Mộng, nhưng cô bé lại rất thích dính
lấy người khác, đặc biệt là Trần Mặc Đông. Mỗi lần cô bé trèo lên người
Trần Mặc Đông, không ai có thể dứt được cô bé ra. Trần Mặc Đông cũng để
mặc cô bé, dù tay cô bé dính đầy nước bọt đưa tới môi Trần Mặc Đông
nhưng anh cũng không né tránh.
Con thỏ nhỏ mới chỉ có một mắt vì
khi Lộ Nghiên khâu mắt, hạt châu dùng làm mắt rơi trên mặt đất, cuối
cùng rơi vào khe giữa hai sô pha, cô phải tốn bao nhiêu sức mới di
chuyển được sô pha, nhưng không ngờ lại có điều “ngạc nhiên” chờ đợi cô.
Một bức ảnh hiện ra, người trên bức ảnh trẻ hơn nhiều so với bây giờ, phía sau bức ảnh ghi lại thời gian là năm năm trước.
Chín người con trai con gái đứng ở một góc phố phồn hoa với nụ cười tươi
rói. Trần Mặc Đông đứng ở hàng đầu ngoài cùng bên trái, bên phải là Lưu
Uyên Thư, mười ngón tay đan vào nhau. Nhưng đáng chú ý nhất là bụng Lưu
Uyên Thư hơi nhô lên, vẻ ngọt ngào của hai người thật khiến người khác
ghen tị. Hàng đầu còn có một đôi nam nữ khác, người con gái nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của người con trai, mà người con trai này lại là người Lộ
Nghiên rất quen thuộc, người con gái bên cạnh dường như trẻ hơn họ mấy
tuổi, đẹp vô cùng, như một ngọn lửa bất phàm giữa nhân gian. Đứng ở hàng sau là ba nam, hai nữ, trong đó có Lỗ Mạn và Cố Dịch Hiên. Có điều ngày ấy, Cố Dịch Hiên đã có bạn gái nhưng không phải là Lỗ Mạn. Cố Dịch Hiên và Lỗ Mạn chia nhau đứng ở hai đầu. Trên bức ảnh, nụ cười của Lỗ Mạn có chút cứng nhắc, đó không phải là biểu hiện mà Lộ Nghiên biết về Lỗ Mạn.
Lộ Nghiên biết Lỗ Mạn đã từng đi du học Mỹ hai năm. Mọi chuyện dường như
cũng không quá khó đoán. Có lẽ vì thế nên lúc trước Lỗ Mạn đã bảo cô rời xa Trần Mặc Đông, và có lẽ Lỗ Mạn cũng biết chuyện hai người không mang thai chính là vấn đề ở Lộ Nghiên. Thì ra cảm giác là một kẻ ngốc nghếch rất khó chịu. Lộ Nghiên không biết vì sao bức ảnh lại rơi ở đây. Cô
không có tâm tư suy nghĩ về những vấn đề này, cô bước vào phòng làm việc riêng của Trần Mặc Đông, đặt bức ảnh ở giữa bàn làm việc.
Lúc Lộ Nghiên đến nhà Lỗ Mạn, hai vợ chồng Lỗ Mạn đang chuẩn bị ăn cơm nên Lộ
Nghiên ăn chực một bữa. Trên bàn ăn, hai vợ chồng vẫn tranh cãi không
ngừng, nhưng Cố Dịch Hiên không ngừng gắp thức ăn cho Lỗ Mạn. Tất cả
những thứ Cố Dịch Hiên gắp đều là những đồ Lỗ Mạn thích ăn. Thấy tình
cảnh như vậy, tất cả những lời định nói trước đó, Lộ Nghiên cũng không
mở miệng hỏi nữa.
Lúc Lộ Nghiên đi, Lỗ Mạn rời khỏi Cố Dịch Hiên.
“Có gì muốn nói với chị không?”
“Lúc đầu có, nhưng hiện giờ không cần nữa.” Lộ Nghiên cúi đầu, muốn che giấu đôi mắt đỏ của mình.
Hai người tạm biệt, Lộ Nghiên chầm chậm bước đi, loáng thoáng nghe thấy một giọng nói: “Chuyện qua rồi đừng nghĩ nữa.” Giọng nói rất nhỏ, Lộ Nghiên không rõ đó là lời Lỗ Mạn nói hay do chính cô tự nói với mình.
Sau đó Lộ Nghiên về nhà mẹ đẻ. Cô nghĩ khi Trần Mặc Đông nhìn thấy bức ảnh
đó, có thể anh cần thời gian hồi tưởng nên mình cần biết thức thời, để
cho anh chút không gian riêng.
Nằm trong căn phòng nhỏ dùng chung với Lộ Hi trước đây, cô bỗng có cảm giác thời gian như đã trôi qua rất
nhanh. Khi còn nhỏ, hai người cùng ở chung căn phòng này, mỗi người một
giường. Lớn lên một chút, phòng làm việc của bố Lộ được sửa thành phòng
riêng cho Lộ Nghiên. Bây giờ cô đã đi lấy chồng, các phòng lại được sắp
xếp như cũ.
Lộ Nghiên thức trắng đến gần sáng. Chiếc gối dưới má
ẩm ướt khiến người ta có cảm giác khó chịu. Lộ Nghiên ngồi dậy lau nước
mắt, nhìn chiếc đồng hồ đã chỉ năm giờ, cô mặc quần áo, để lại cho mẹ
lời nhắn, rồi khẽ khàng mở cửa ra ngoài.
Xe của Trần Mặc Đông đỗ
dưới nhà nhưng không thấy người đâu, Lộ Nghiên đoán anh đang ngủ trong
xe. Cô đi về con đường phía nam, bắt một chiếc taxi. Suốt mười tiếng
tiếp theo, cô giam mình trong rạp chiếu phim tối như mực, xem hết bộ
phim này đến bộ phim khác, chính mình cũng không biết đã xem hết bao
nhiêu bộ phim, mãi đến gần bốn giờ chiều cô mới rời khỏi rạp chiếu phim.
Về nhà, Lộ Nghiên không ngờ lại nhìn thấy Trần Mặc Đông, cô vẫn cư xử như
trước: bước vào nhà, thay quần áo, nấu cơm, chỉ là thời gian làm mọi
chuyện sớm hơn ngày thường một tiếng đồng hồ.
Bữa cơm gồm c