
.
Trước kia Lộ Nghiên thường cùng Trần Mặc Đông đến câu lạc bộ thể thao, môn
thể thao hai người chơi nhiều nhất chính là cầu lông. Lộ Nghiên thường
bướng bỉnh đánh cầu rất xa, sau đó lại đánh một quả rất gần, khiến Trần
Mặc Đông phải thở hồng hộc, nhưng mỗi lần anh đều đón được cầu. Vài lần
nắm được chiến thuật của cô, Trần Mặc Đông cũng bắt chước theo, kết quả
Lộ Nghiên thua trận.
Câu lạc bộ hoạt động theo chế độ hội viên,
Trần Mặc Đông thường gặp người quen ở đây, sau đó cùng đánh cầu. Lộ
Nghiên là người theo chủ nghĩa hòa bình, ngoài việc đánh cầu cố ý với
Trần Mặc Đông thì khi đánh cầu với người người khác, lực sát thương của
cô không hề có, khiến Trần Mặc Đông dở khóc dở cười. Những lần về sau,
khi biết bọn họ định thi đấu, Lộ Nghiên sẽ ngồi ngoài sân xem. Thỉnh
thoảng người cùng đội với Trần Mặc Đông là một cô gái độc thân gợi cảm,
xinh đẹp, Lộ Nghiên cũng chỉ ngồi xem.
Có một lần, Lộ Nghiên được một cô gái xấp xỉ tuổi mình mời đánh cầu. Hai người đều nhẹ nhàng đánh
cầu, chưa một lần để cầu rơi xuống đất, cuối cùng thể lực không chịu
nổi, hai người cùng từ bỏ.
Tuy là con gái nhưng cô ấy lại có một
vẻ tao nhã chín chắn, so với Lộ Nghiên thì cô ấy có vẻ chững chạc hơn.
Lộ Nghiên để ý thấy sự hoạt bát, luôn miệng của cô ấy lại ẩn chứa vẻ u
buồn man mác, cô nghĩ có lẽ người con gái này mang tâm sự. Hết trận đấu, Trần Mặc Đông chào hỏi cô gái đó, dù sao cũng là người quen, là vợ của
bạn, tên là Vưu Nhã.
Gặp nhau mấy lần, Lộ Nghiên và Vưu Nhã cũng
trở nên thân quen. Có lần, Lộ Nghiên cũng gặp chồng của Vưu Nhã, một
người đàn ông lịch sự lễ độ, khuôn mặt rất tuấn tú. Lộ Nghiên để ý thấy
Vưu Nhã không đeo nhẫn, dù rằng chính Lộ Nghiên cũng không đeo nhẫn.
“Vì sao cô không đeo nhẫn?” Vưu Nhã hỏi.
“Tôi đã từng làm mất hai lần, nên lúc vận động thế này không dám đeo nữa.
Còn cô tại sao không đeo?” Lộ Nghiên thực sự có chút khó mở miệng, cô
nén chịu sự tò mò cũng chỉ vì sợ người khác hỏi đến thế này.
“Tôi đeo hay không cũng vậy, chẳng ý nghĩa gì cả.” Vưu Nhã cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại mang vẻ bi thương.
Sau đó về nhà, trên đường Lộ Nghiên bảo Trần Mặc Đông lái xe đến một khu
mua sắm, ở đó cô chọn một chiếc nhẫn rất tinh xảo, giá không cao, nhưng
Lộ Nghiên thực sự thích. Để tránh bị mất lần nữa, Lộ Nghiên quấn sợi chỉ đỏ quanh chiếc nhẫn.
“Phá hoại đồ vật.” Sau khi Trần Mặc Đông
nhìn thấy, anh chỉ biết lắc đầu bất lực. Anh đã từng nhiều lần trách móc chuyện Lộ Nghiên không đeo nhẫn nhưng chỉ nhận được sự bác bỏ vô tình
của cô, vì thế cũng mặc kệ cô.
Lộ Nghiên không thể nói rõ được vì sao cô rất muốn đeo chiếc vòng tròn cứng kia lên ngón tay, nhưng quả
thực khi đối mặt với sự đau thương của Vưu Nhã, Lộ Nghiên bỗng cảm thấy
được sự sợ hãi vô hình nào đó.
Một thời gian dài sau đó, Lộ
Nghiên không nhìn thấy Vưu Nhã ở câu lạc bộ. Sau này cô mới biết Vưu Nhã đã mang thai. Từ đó, Lộ Nghiên cũng rất ít tới đó. Lần gặp lại Vưu Nhã
tiếp theo lại là tại địa điểm thường khiến người khác sợ hãi: Bệnh viện.
Một ngày trước khi tới thành phố Z, Lộ Nghiên cùng bố mẹ tới bệnh viện để
kiểm tra sức khỏe toàn bộ. Lúc lên xuống tầng, trong lúc vô tình Lộ
Nghiên đã nhìn thấy một hình dáng mỏng manh đứng trên hành lang rộng rãi của bệnh viện, khoảng cách không xa nên Lộ Nghiên nhận ra đó là Vưu
Nhã, mái tóc dài đẹp hiện giờ đã trở thành mái tóc ngắn ngang vai.
Lộ Nghiên bước tới, định chào hỏi người quen. Nhưng vừa bước tới, Lộ
Nghiên đã thấy ánh mắt Vưu Nhã vô hồn, mất đi sự tươi tắn ngày xưa, cơ
thể gầy đi nhiều, mà cũng không nhìn thấy phần bụng nhô ra. Ánh mắt Lộ
Nghiên nhìn vào phòng bệnh, bóng dáng người đứng trong phòng bệnh rất
quen thuộc, người trên giường hình như là một cô gái. Lộ Nghiên không
muốn đứng nhìn thêm nữa.
Lộ Nghiên để bố mẹ về trước, còn cô đỡ
Vưu Nhã về phòng bệnh của cô. Từ đầu đến cuối, Vưu Nhã không nói gì, bàn tay nắm chặt, đầu ngoảnh ra cửa, không có nước mắt, nhưng đôi mắt lại
ẩm ướt. Lộ Nghiên đứng dậy giặt chiếc khăn mặt, gập lại, rồi đặt trên
đôi mắt của Vưu Nhã.
“Có lẽ cô không muốn bộc lộ cảm xúc trước
mặt tôi, nhưng tôi không thể nào bắt mình rời đi bây giờ được.” Lộ
Nghiên không biết an ủi một người thế nào, cô lặng lẽ ngồi bên giường,
nắm lấy bàn tay của Vưu Nhã, lòng bàn tay có mồ hôi nhưng rất lạnh.
Lộ Nghiên nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Nghiên đeo chiếc nhẫn này, Vưu Nhã cười cô đã biến nó thành một tổ hợp dung tục, vốn dĩ là một chiếc nhẫn
thanh nhã, nhưng lại bị cô quấn gói thô thiển chợ búa như vậy.
“Tôi không nỡ đánh mất lần nữa.” Lộ Nghiên chỉ biết giải thích như vậy.
“Chiếc nhẫn đẹp như vậy ai nỡ để mất chứ, tôi đã từng cho rằng mình cũng sẽ có một chiếc nhẫn như vậy.” Vưu Nhã nhìn chiếc nhẫn thất thần.
Lộ
nghiên hồi phục tinh thần, nhận ra giọng nói nghẹn ngào cố gắng kiềm chế của Vưu Nhã. Lúc ấy, Lộ Nghiên có thể thấy rõ Vưu Nhã rất thích chiếc
nhẫn đó.
Lộ Nghiên cũng không biết thời gian cụ thể, có thể là
rất lâu, có thể là rất ngắn, vì cô cũng đang nghĩ lại những chuyện liên
quan đến Vưu Nhã thì bị tiếng mở cử