
hõm như trút được gánh nặng,
tựa như có ai đó đang gây áp lực cho ông.
Lộ Nghiên đổi điện
thoại sang chế độ bình thường, đặt lên chiếc gối đệm bên cạnh, điện
thoại rung lên, sau mấy đợt rung cuối cùng lại rơi xuống sô pha. Lộ
Nghiên mặc kệ chiếc điện thoại rung, bắt đầu điều chỉnh kênh TV. Mấy
trăm kênh TV đổi đi đổi lại mấy lần, cuối cùng Lộ Nghiên tùy tiện để một kênh phim truyện. Cô nhấc điện thoại bàn gọi phục vụ phòng chuẩn bị vài món lót bụng.
Bộ phim đang chiếu là kiểu phim mà Lộ Nghiên không thích nhất: khoa học viễn tưởng. Xem bộ phim này khiến Lộ Nghiên lạnh
toát gáy. Tiếng chuông cửa kéo Lộ Nghiên ra khỏi những tình tiết của
phim. Cô nhảy ba bước, rồi đi hai bước tới mở cửa, nhìn kỹ là người phục vụ đồ ăn mới mở chốt an toàn.
Mở cửa, Lộ Nghiên phát hiện đồ ăn
trên xe đẩy nhiều hơn so với cô gọi, cô chỉ muốn no bụng chứ không định
thưởng thức mỹ vị. Cô nhìn đồ ăn trước mắt thấy hoàn toàn không phải
những gì mình gọi.
“Những thứ này không phải tôi gọi.” Lộ Nghiên chỉ mấy món Âu. Quả thực nếu có thể, Lộ Nghiên cũng muốn để lại mấy món này.
Người phục vụ đồ ăn là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ nhìn qua Lộ Nghiên, rồi chuyển tầm mắt đi nơi khác.
“1919, không sai. Quản lý nói mấy món này là do anh Trần gọi.”
“Vậy càng sai rồi. Ở đây không có anh Trần nào cả, chỉ có cô Lộ thôi.”
“Nhưng mà…” Nhân viên phục vụ vẫn muốn nói gì đó thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Đẩy vào đi. Cảm ơn.”
Lộ Nghiên bỗng dưng hiểu mọi chuyện, quay người đi vào phòng, Trần Mặc
Đông cũng đi theo. Sau khi bày các món xong, người phục vụ rời đi.
Lộ Nghiên tiếp tục xem TV. Vì bỏ mất một đoạn nên hiện tại Lộ Nghiên bỗng không hiểu được nội dung tiếp diễn của phim.
“Em mặc thế này đi mở cửa sao?”
Lộ Nghiên cúi đầu nhìn mình. Chiếc váy ngủ này là lúc đến thành phố này cô mới mua. Chiếc váy ngủ hai dây buông mềm, nhìn khá gợi cảm. Bình thường ở nhà, Lộ Nghiên đều mặc rất kín kẽ, kể cả mùa hè. Nhưng mùa hè ở đây
ẩm ướt và nóng hơn Bắc Kinh, mà Lộ Nghiên lại ngại mở điều hòa, vì thế
cô chỉ có thể chọn mặc kiểu như vậy. Nghĩ lại ánh mắt của người phục vụ
khi nãy, Lộ Nghiên mới thấy hình như lần này mình quả thực đã ăn mặc quá gợi cảm. Nhưng dù sao cũng đành chịu, khi đó cô không hề nhớ tới cách
ăn mặc của mình.
“Không được sao?”
“Rất đẹp.” Trần Mặc Đông hơi nghiến răng.
Trần Mặc Đông không đứng lại phòng khách lâu mà bước vào phòng ngủ. Lộ
Nghiên biết anh đã đi tắm. Đàn ông sạch sẽ, hết giờ làm, việc đầu tiên
là đi tắm, cứ như không khí có độc vậy.
“Đồ đàn ông lập dị.” Lộ Nghiên lầm bầm.
Lộ Nghiên nhìn đồ ăn trước mắt, không ăn là không tôn trọng đồ ăn, vì thế
mỗi loại cô đều ăn một chút, mùi vị đương nhiên là không thể chê được.
Trần Mặc Đông mặc áo tắm bước ra, ngồi xuống bên cạnh Lộ Nghiên, bật nút mở điều hòa.
“Anh nhìn chằm chằm em thế làm gì?” Lộ Nghiên thực sự không chịu nổi ánh mắt của Trần Mặc Đông, như thể cô đang là con mồi của anh vậy.
“Hai nốt mụn này của em quả thực rất đặc biệt.”
Vị trí hai nốt mụn của Lộ Nghiên đúng là khá nhạy cảm, một nốt nằm ở giữa
hàng lông mày, còn cái kia nằm ở bên mép miệng. Những chỗ khác đều có
những nốt đỏ nhưng đều rất nhỏ. Duy chỉ có hai cái này là có xu hướng to ra.
“Đúng vậy, cơ thể rất thành thực, ngay cả mụn cũng khi dễ anh.”
Trần Mặc Đông không nói gì, chỉ dựa vào Lộ Nghiên, bôi thuốc mỡ lên da cô,
bôi thuốc xong phần ngoài, anh lại vén váy Lộ Nghiên lên tiếp tục bôi
bên trong. Lộ Nghiên để mặc anh loay hoay, dù gì anh cũng rất dịu dàng,
mà hai người là vợ chồng cũng đã hơn một năm, không cần giả vờ thẹn
thùng e ngại.
Người ta nói hôn nhân bảy năm sẽ dần phôi pha hết
tất cả, nhưng Lộ Nghiên cảm thấy hôn nhân giữa cô và Trần Mặc Đông mới
hơn một năm mà đã không còn sự mãnh liệt, giống như vừa nãy, Lộ Nghiên
không muốn giả vờ e thẹn để giành lấy sự yêu thương cưng chiều của Trần
Mặc Đông, cô cảm thấy như vậy không giống với cuộc sống ngày thường,
thậm chí còn có phần gượng gạo.
Cuối cùng Trần Mặc Đông cũng bôi thuốc mỡ lên nốt mụn trên mặt Lộ Nghiên, sau đó đứng dậy đi rửa tay.
Lộ Nghiên cầm những quả dâu tây to bên cạnh vừa ăn vừa xem TV. Trần Mặc
Đông quay lại cũng ngồi sát xuống cạnh Lộ Nghiên, kéo cổ tay cô đang cầm nửa quả dâu tây còn lại đưa vào miệng mình.
“Sao anh không tự mình cầm lấy, đoạt của em làm gì?”
“Anh lười đi rửa tay lần nữa.”
Lộ Nghiên lườm anh một cái, rồi cầm quả dâu tây khác. Cô đưa đến trước mặt Trần Mặc Đông, ý bảo anh ăn. Trần Mặc Đông lại muốn nắm lấy cổ tay Lộ
Nghiên, Lộ Nghiên né tránh, tiếp tục hàm ý bảo anh ăn. Trần Mặc Đông
nhoài người về phía trước, lúc anh chuẩn bị ăn, Lộ Nghiên rụt tay về,
định trêu anh một chút. Nhưng dường như Trần Mặc Đông đoán được, cô vừa
hành động thì đã bị tóm chặt tay, sau đó anh rất không khách sáo há
miệng thật to.
“Lộ Nghiên, sự thật đã chứng minh em không phải là đối thủ của anh.”
“Em lại cảm thấy ít nhất em có thể đánh một trận công bằng với anh.”
Gần mười phút, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng TV.
“Anh không ăn chút gì sao? Có tôm này.”
“Em cố ý để lại cho anh à?”