
Hội.” Đinh Lược nén giận mà uốn nắn hắn.
“Kia làm sao? Nàng lại không thương Đằng Tế, nàng yêu chính là ta!” Hắn lạnh lùng thốt.
“Nếu như ngươi không xằng bậy, nàng làm sao yêu ngươi? Nếu như ngươi
tuân thủ đúng mực, nếu như ngươi lí lẽ quang minh chính đại, nên cùng
nàng duy trì khoảng cách!” Đinh Lược tuy là đối với Vũ Tuyệt Luân nổi
giận khiển trách, nhưng từng chữ từng câu cũng đồng thời mắng mỏ Chu
Mạch Mạch.
Chu Mạch Mạch sao lại nghe không ra ý tứ của hắn? Khuôn mặt nhỏ nhắn nàng tái xanh, không vững tâm mà cúi đầu.
“Ta là muốn cùng nàng duy trì khoảng cách, nhưng là có chút tình
huống đột phát không cách nào khống chế…” Vũ Tuyệt Luân không kiên nhẫn
mà giải thích.
“Một cái la gõ không vang Chu tiểu thư tuổi tác còn nhỏ, e rằng định
lực không đủ, nhưng ngươi làm sao có thể đã quên thân phận mình? Đã quên trách nhiệm của chính mình?” Đinh Lược một ngữ hai ý, khẩu khí khách
sáo, thế nhưng ngôn từ lại phi thường sắc nhọn.
Dũng khí Chu Mạch Mạch duy nhất còn lại bị hắn nói toàn bộ đánh nát,
nàng tự biết đuối lý phạm sai lầm đầu buông xuống lại càng thêm thấp.
“Tốt, coi như là của ta sai, thì tính sao? Ta muốn nàng, nàng cũng
không muốn rời khỏi ta, các ngươi dù sao vẫn không thể ép buộc nàng nàng trở về gả cho Đằng Tế nữa?” Hắn nộ khí cũng lên đây, lớn tiếng nộ giận.
Đinh Lược quay đầu lại nhìn Chu Mạch Mạch, lành lạnh hỏi: “Chu tiểu thư, ngươi thực sự yêu Tuyệt Luân sao?”
Chu Mạch Mạch tâm hoảng ý loạn, không dám đáp lời. Kim Kỳ Lân thoạt nhìn tốt nhưng nghiêm khắc, nàng sợ nhất người như thế.
“Chu tiểu thư, ta đang hỏi ngươi nói.” Đinh Lược nhéo mi lại hỏi một lần nữa.
“Ta…” Nàng chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.
“Ngươi yêu Tuyệt Luân sao?” Đinh Lược nhìn vẻ mặt nàng kia khổ sở động nhân dáng dấp nhu mì, không nén nổi ngữ khí êm dịu.
Nữ hài này trời sinh là sát thủ nam nhân, lệ của nàng, đại khái so
với bất luận cái viên đạn gì còn muốn ăn thấu tâm can nam nhân.
“Đúng… Ta thương hắn…” Nàng trừng mắt nhìn, nước mắt như hạt trân
châu ngã nhào trên gương mặt xinh đẹp, nghẹn ngào mà thừa nhận tâm ý
mình.
Vũ Tuyệt Luân trong lòng rung động, cho dù sớm đã biết rõ tình cảm
nàng đối đúng với hắn, nhưng chính miệng nghe nàng hướng về phía người
khác thừa nhận so với cái gì đều cũng dễ chịu.
“Các ngươi cũng nghe thấy được chứ?” Hắn đắc ý nở nụ cười.
“Ngươi biết ngươi yêu Tuyệt Luân sẽ phải trả cái giá gì chưa? Ngươi
biết có bao nhiêu người bởi vì sự kiện này bị thương tổn chưa? Ngươi
phóng đãng tình cảm bản thân mình, bồi thường chính là thể diện Tường
Hòa Hội Quán cùng Chu gia các ngươi, loại sự tình này ngươi chẳng lẽ
không nghĩ tới sao?” Đinh Lược không thể không trách cứ cái dốt đặc cán
mai của nàng.
“Ta…” Nàng trợn to hai mắt, chỉ có thể chảy nước mắt mặc ai lần lượt mắng chửi, không có cách gì phản bác lại.
“Đủ rồi! Đừng chửi nàng, nàng muốn cùng ai ở một chỗ là tự do của
nàng, các ngươi không được bức nàng.” Vũ Tuyệt Luân đứng dậy hướng nàng
đi đến, một tay ôm giữ lấy nàng.
“Các ngươi…” Giữa đôi lông mày Đinh Lược nhăn lại, cơ hồ muốn chọc giận đến bùng nổ.
“Tuyệt Luân, Chu Mạch Mạch yêu ngươi, nhưng ngươi sao? Ngươi là thực
sự yêu nàng chính hay là chỉ muốn lợi dụng nàng đến khiêu khích Đằng
Tế?” Giang Tuân đột nhiên nói.
“Cái gì?” Vũ Tuyệt Luân ngẩn ra.
“Ta chỉ là nghi ngờ động cơ của ngươi, lịch sử phóng đãng lẳng lơ của ngươi thật là một chuỗi dài, ngươi sẽ không vì Đằng Tế mới cố ý trêu
đùa Chu Mạch Mạch chứ?” Giang Tuân dò xét hỏi.
“Ta cũng không có thời gian rỗi chơi đùa loại trò lừa bịp này…” Hắn bác bỏ.
“Như vậy, ngươi yêu nàng sao?” Giang Tuân hỏi tới.
“Ta…” Hắn lại là sửng sốt.
“Ngươi dám lớn tiếng đối với chúng ta nói ngươi yêu Chu Mạch Mạch
không? Nói ngươi thật tình mà yêu nàng, nói ngươi ngoại trừ nàng ai cũng không được sao?”
“Ta…” Hắn hơi bị líu lưỡi, làm sao cũng nói không nên lời cái chữ yêu kia.
Chu Mạch Mạch thấy hắn do dự ngập ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, trong lòng đột nhiên thổi qua một hồi hàn khí.
“Chu tiểu thư, ngươi yêu Tuyệt Luân, điểm ấy chúng tôi cũng nhìn ra
được, thế nhưng có chuyện chúng ta phải nhắc nhở ngươi, có một số nam
nhân vĩnh viễn không cách nào một lòng như một, bọn họ bình thường có
mới nới cũ, đặc biệt là đối với nữ nhân xinh đẹp không hề có sức chống
cự gì, bọn họ thích hưởng thụ cái loại này cảm giác ‘săn đuổi’, ngay từ
đầu sôi nổi như lửa, một ngày tới tay, cảm giác mới mẻ vừa mất, tia lửa
cũng tự nhiên dập tắt…” Giang Tuân mỉa mai mà nhìn Vũ Tuyệt Luân liếc
mắt một cái.
“Không, ta tin tưởng hắn cũng yêu ta! Hắn yêu ta…” Nàng nhịn không được thay Vũ Tuyệt Luân ngụy biện.
“Có đúng không? Hắn chính miệng đối với ngươi nói hắn yêu ngươi?” Giang Tuân nhíu mày.
“Hắn…” Nàng không nói gì mà chống đỡ, nhớ tới lần trước Hắc Lượng chất vấn Vũ Tuyệt Luân vấn đề này hắn cũng không có trả lời.
Hắn yêu nàng không? Giống như nàng yêu hắn, yêu nàng sao?
Ngẩng đầu nhìn hắn, nàng chờ hắn mở miệng, muốn hắn nói một câu, nàng thì có dũng khí đi đối mặt tất cả trách móc.
Nhưng mà, Vũ T