
mà thở dài một hơi, hướng về phía nàng vẫy tay nói: “Qua đây.”
“Gì?” Nàng ngẩn người.
“Ta bảo là ngươi sang đây!” Hắn nói lại một lần nữa.
Nàng không dám làm trái, chậm rãi hướng hắn đi tới, nhưng vừa mới đi
tới trước mặt hắn, hắn đưa tay lôi kéo, đem nàng kéo vào trong lòng
ngực, cả người nàng cứ như vậy té ngồi trên đùi hắn.
“A…” Nàng kinh hô một tiếng.
Hắn nhân cơ hội ôm chặt eo nhỏ của nàng, lập tức mạnh mẽ hôn lên nàng.
Hôn này với trước đều cũng còn muốn tiêu hồn, sự tình hết sức khiêu khích, làm hại đầu óc nàng choáng váng, mềm yếu vô lực.
Không nên là như vậy… Nàng nhắm mắt lại, đáy lòng thực ra rất muốn
cùng hắn hảo hảo nói chuyện, có nhiều vấn đề nằm ngang trước mắt bọn họ
lắm, nàng không cách nào giống như hắn tính thẳng thắn mà làm như không
thấy, trên người nàng gánh vác kỳ vọng mẫu thân và áp lực gia nghiệp đè
nén! Nếu như nàng đủ lý trí nói, nên cự tuyệt hắn, nên trở lại hướng về
phía Đằng Tế sám hối, đi khẩn cầu hắn tha thứ…
Nhưng mà… Nhưng mà nàng luyến tiếc không nỡ ly khai Vũ Tuyệt Luân
hôn, luyến tiếc không nỡ rời vòng tay hắn ôm ấp, biết rõ không nên, biết rõ làm sai, nàng vẫn còn vùi lấp chìm đắm đi vào trong, vô phương tự
kềm chế…
Rất lâu sau đó, nàng tưởng là suýt bị hắn hôn đến ngạt thở, hắn mới buông môi của nàng ra.
“Với ta cùng một chỗ thì không cho phép ngươi đề cập đến Đằng Tế.” Hắn khàn khàn cảnh cáo.
Nàng hé mở mắt, căn bản không sức lực trả lời, mỗi lần được hắn hôn,
mạch suy nghĩ của nàng bị thắt lại, suy nghĩ đình chỉ vận hành, chỉ có
thể giống như một búp bê mặc hắn an bài.
Hắn thích dáng dấp nàng nhu thuận, chỉ cần một chút trêu chọc, nàng
sẽ không chút nào giữ nguyên mà vì hắn thiêu đốt, cũng không sẽ ẩn dấu
cảm giác của nàng, dường như trong mắt của nàng, chỉ có hắn tồn tại, sắc mặt cũng không chứa những người khác nữa…
Ngực ngổn ngang trăm mối khuấy động, hắn đem nàng để ngã vào sô pha,
nhịn không được lại lần nữa chiếm giữ miệng lưỡi trơn mềm nàng, dường
như mặc kệ ra sao cũng nếm không thấy chán, yêu cực kỳ cảm xúc mùi vị
của nàng….
Hai người hôn thật sâu, qua lại quấn lấy nhau, dục vọng mãnh liệt,
hắn điên cuồng mà xé bên dưới xiêm y của nàng, đang muốn hảo hảo mà cùng nàng tịnh dưỡng một phen, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa
dồn dập.
“Ai?” Hắn nổi giận mà quát lên. Thật là, rõ ràng không cho phép bất
luận kẻ nào đến quấy rầy, đám đần độn này nghe không hiểu sao?
“Thiếu gia, Kim Kỳ Lân cùng Thủy Kỳ Lân tới…” Hắc Lượng ở ngoài cửa nói.
Hắn trong lòng rùng mình, giữa đôi lông mày nhíu lại.
Đinh Lược và Giang Tuân tới thật mau! Hắn thầm nghĩ, trong cơ thể tình hình thực tế nhanh chóng giải quyết.
“Người Tường Hòa Hội Quán.. Tới sao?” Chu Mạch Mạch kinh hãi ngồi dựng lên, cầm nửa y phục kéo lên cao, vẻ mặt sợ hãi.
“Thật là! Một chút thời gian tạm nghỉ cũng không cho…” Hắn nhéo mi,
mở rộng áo sơmi đen, nâng cằm của nàng lên, lại mút một ngụm trên cánh
môi của nàng, mới nói: “Đừng căng thẳng, mặc quần áo vào.”
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, cấp bách suy nghĩ cài khuy áo lại, hai tay lại run rẩy cài không xong.
Hắn xem nàng một bộ diện mạo tai vạ đến nơi, vừa bực mình vừa buồn
cười lại yêu thương không nỡ, đưa tay thay nàng đem cài khuy áo, một tay lấy ấn vào ngực nàng, trấn an nói: “Đừng sợ, sự tình giao cho ta sắp
xếp.”
Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà không thốt lên tiếng, thật muốn cứ như vậy
mãi mãi trốn ở trong lòng hắn, thế nhưng, trong đầu nàng rất rõ ràng,
nàng làm sao trốn tránh trốn không được cả đời, có một số việc, dù sao
cũng phải đối mặt…
Vũ Tuyệt Luân hôn một cái sợi tóc của nàng, buông nàng ra, ấn cái nút điều khiển từ xa, mở cửa chính.
Cửa vừa mở ra, Đinh Lược và Giang Tuân hai người vẻ mặt nghiêm túc đi đến, Vũ Tuyệt Luân xem vẻ mặt bọn hắn chỉ biết lại muốn được lải nhải
một đống.
“Tuyệt Luân, ngươi rốt cuộc làm cái gì?” Hiếm thấy Đinh Lược phát cáu trừng hắn, khẩu khí nghiêm trọng quát hỏi.
Hắn nhìn Đinh Lược và Giang Tuân liếc mắt một cái, không lên tiếng trả lời.
Chu Mạch Mạch hoảng hốt mà đứng dậy lui ở một bên, nhìn đến đây Kim
Kỳ Lân Đinh Lược và Thủy Kỳ Lân Giang Tuân khởi binh hỏi tội.
“Sớm đã nói cùng ngươi đừng với Chu Mạch Mạch xuất thủ, ngươi tiểu tử thối này hết lần này tới lần khác phạm quy định.” Giang Tuân nói chăm
chú nhìn hướng về phía Chu Mạch Mạch co quắp bất lực, âm thầm thở dài.
Nữ hài tử xinh đẹp mỹ lệ! Bản thân Chu Mạch Mạch so sánh đối chiếu
càng thêm xinh đẹp, cũng so với tưởng tượng hắn khí lực càng đủ mê hoặc
quyến rũ, huyết khí phương cương Tuyệt Luân đụng với nàng, nhất định gặp chuyện không may…
Ai! Hắn lo lắng trở thành sự thật, cái này muốn trách gia đình Chu
Mạch Mạch hồng nhan họa thủy? Hay là nên trách Vũ Tuyệt Luân định lực
chưa đủ?
“Nàng còn không có gả cho Đằng Tế, ta cùng nàng cùng một chỗ căn bản
không tính là phạm quy định.” Vũ Tuyệt Luân già mồm át lẽ phải.
“Ngươi còn dám nói loại này? Nàng và Đằng Tế ngày cưới sắp tới, ngươi sự tình nên làm là đem nàng Tường Hòa Hội Quán, mà không phải vụng trộm ở U Minh