
Luân liếc mắt một cái, lo lắng sẽ khiến hắn
giận.
Ngay lúc đó, Vũ Tuyệt Luân cũng nhìn về phía nàng, hai người bốn mắt đối lập nhau, hai bên đều là sửng sốt.
Vũ Tuyệt Luân ngực chấn động, mới phát hiện bản thân mình kết luận quá
sớm, Chu Mạch Mạch này không có thể như vậy không thấy đầu nha đầu này,
nàng quả thực chính là tuyệt sắc giai nhân!
Nàng không chỉ khuôn mặt đẹp làm kinh động lòng người, hơn nữa toàn thân tản mát ra một loại phẩm chất riêng mê người, khuôn mặt ngây thơ xinh
xắn như thiên sứ, nhưng đôi mắt trầm thấp mềm mại lúc nào cũng có thể
tuỳ tiện kích động nhân tâm, chọc người rời xa suy nghĩ…
Nàng đúng là dung hợp ngây thơ cùng báu vật khêu gợi, là nam nhân trong lòng nhất định ước ao có được nàng!
Chưa hề có, thân thể hắn ở chỗ sâu trong lòng dấy lên một cổ ngọn lửa kỳ dị…
Ngọn lửa nguy hiểm…
Chu Mạch Mạch bị con mắt hắn sâu xa như hắc động nhìn thẳng, thiếu chút
nữa cho rằng trái tim mình sẽ ngừng đập, một cái chớp mắt, nàng bỗng
nhiên hiểu được mình như là bị thợ săn nhìn chòng chọc con mồi, cũng
trốn không thoát nữa…
“Rất xin lỗi, Vũ đại đương gia, Mạch Mạch thất lễ, nàng lập tức phải đi
chuẩn bị hành lý, mời Vũ đại đương gia cùng các vị đi theo tới trước nhà ăn dùng điểm tâm.” Trương Hồng Na mở lời phá tan không khí quỷ dị trong lúc đó giữa bọn họ, lấy ánh mắt ra hiệu Chu Mạch Mạch lên lầu thu xếp.
Vũ Tuyệt Luân như ở trong mộng mới tỉnh lấy lại bình tĩnh, gật đầu theo
Trương Hồng Na đi vào nhà ăn, nhưng cùng Chu Mạch Mạch gặp thoáng qua,
không tự chủ được bất giác quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
Càng nhìn nàng càng xinh đẹp không thể đối phó, trước khi trông thấy
nàng, hắn chung quy cho rằng cái gọi là mỹ nữ bất quá như vậy thôi,
nhưng hiện tại hắn mới hiểu được cái gì nghiêm túc là mỹ nữ, nguyên lai
một nữ nhân mỹ lệ có thể xâm nhập sâu đến như vậy, phút chốc là có thể
châm dục hỏa muốn độc chiếm trong lòng nam nhân…
Hắn chợt bừng tỉnh minh bạch Giang Tuân sở dĩ nói như vậy có dụng ý gì,
Chu Mạch Mạch này quả nhiên điều không phải xinh đẹp bình thường.
Nhưng mà, vừa nghĩ nàng là tân nương Đằng Tế, hắn kinh diễm lại cấp tốc
rút đi chính là một phần không lý trí giận chó đánh mèo cùng tâm tình
hứng thú dời đi.
Đã là nữ nhân Đằng Tế, cũng đừng muốn hắn sẽ cho nàng dễ gần dễ gần!
Chu Mạch Mạch tránh được tầm mắt hắn, vội vàng lên lầu đi thu thập hành
lý nhưng một lòng làm sao cũng chỉ không ngừng được cảm xúc mãnh liệt.
“Hỏa Kỳ Lân” Vũ Tuyệt Luân quả nhiên giống như bên ngoài miêu tả nhanh
nhẹn dũng mãnh cuồng ngạo, nhưng mà nàng không nghĩ tới hắn lại là một
người tuổi còn trẻ tuấn lãng như thế này, điều này làm cho nàng có điểm
hoảng loạn, vừa nghĩ đến muốn cùng hắn cùng nhau đến Thượng Hải, nàng
lại có cảm giác hoảng sợ không nói nên lời, thật là, ngoại trừ sợ hãi
còn có một cổ cảm giác không biết nên hình dung như thế nào đã ở trong
ngực nàng liên tiếp bành trướng, nghiêm trọng nén lòng của nàng, hại
nàng không thở nổi…
Quay về phòng mình, nàng vô lực ngã ngồi trên giường, vẫn không cách nào làm dịu cảm giác hít thở không thông.
Loại tình huống này vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, nàng không rõ bản thân
mình là làm sao vậy, tuy nói nàng vẫn luôn luôn không thích ánh mắt nam
nhân nhìn nàng, nhưng chưa bao giờ giống vừa mới như thế bị người thấy
trong lòng đại loạn.
Ánh mắt Vũ Tuyệt Luân kia thật là đáng sợ, trực giác nói cho nàng, nàng
hay nhất cách nam nhân này xa một chút, đừng quá tiếp cận, tuyệt không
có thể cùng tiếp cận thái quá … Vũ Tuyệt Luân phát hiện, Chu Mạch Mạch phi thường im lặng, nếu không
nghe qua nàng mở miệng, hắn thật đúng là hội nghĩ nàng chẳng qua chỉ là
một con búp bê.
Mái tóc đen dài buộc gọn trên đầu, thân mặc một chiếc váy len màu
trắng, ở trên máy bay của tập đoàn tư nhân Vũ gia, nàng thủy chung giống như một người vợ nhỏ thu mình trong ghế ngồi, lặng lẽ ăn cơm, hoặc là
nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy rằng thoạt nhìn rất giáo dưỡng, nhưng nàng không bao giờ chủ động nói chuyện, cũng không tham gia trò chuyện, trông
giống như mắc chứng tự kỷ làm cho Vũ Tuyệt Luân bị chọc có chút bốc hỏa.
Nàng như vậy thật buồn bực, về sau như thế nào để ý toàn bộ Tường Hòa Hội Quán? Không biết làm thế nào để cùng người khác giao tế xã giao, bộ mặt đẹp có cái rắm dùng?
Càng khiến hắn khó chịu là, mí mắt của nàng luôn rũ xuống, không nhìn vào bất luận kẻ nào, hơn nữa không nhìn hắn, mỗi lần sắp đối mặt với
ánh mắt của hắn nàng tức khắc liền tránh đi, động tác nhỏ này khiến cơn
tức của hắn mọc lan tràn.
Đã vậy hài tử này còn không tự nhiên xoay tới xoay lui, rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì?
Nghẹn nửa ngày, hắn nhịn không được hướng nàng đi tới, đặt mông ở ghế đối diện nàng ngồi xuống, chân dài còn thực kiêu ngạo trước mắt nàng
vắt lên.
-”Uy, ngươi làm cái gì vậy? Không ai nói cho ngươi né tránh ánh mắt
của người khác là hành vi không lễ phép sao? Ngươi mất hứng việc ta tới
đón ngươi cũng không nhất thiết khiến không khí tệ như vậy đi?” Hắn mở
miệng chính là không khách khí quở trách.
Chu Mạch Mạch bị hắn làm cho hoảng sợ