
, rất nhanh ngồi thẳng, vẻ mặt kích động.
-”Thực xin lỗi, ta cũng không có cố ý…Ta là nói…Ngươi có thể đặc biệt tới đón ta…Đã là vinh hạnh của ta…” Nàng sợ hãi biện xưng.
Nàng sở dĩ trốn tránh hắn, là vì không biết cùng hắn nên nói cái gì,
hơn nữa nàng có điểm sợ hắn, sợ hắn toàn thân khí thế áp bức, sợ hắn ngữ khí cương mãnh cháy người, càng sợ cặp mắt kia giống như câu nhiếp hồn
phách…
Cho nên nàng không muốn cùng hắn tiếp cận, rất sợ ở quá gần hắn ý chí nàng sẽ bị hơi thở mãnh liệt của hắn hỏa thiêu đốt thành tro.
Vũ Tuyệt Luân tinh tường cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, không khỏi thoáng giật mình, lập tức nhớ tới nàng trước mặt mẫu thân cũng là loại
vẻ mặt hốt hoảng sợ hãi này.
Lá gan của nàng không khỏi cũng quá nhỏ đi? Mới nói nàng một câu nàng liền bị dọa thành như vậy.
-”Thiếu gia, Chu tiểu thư nhất định là bởi vì một mình một người tới
Thượng Hải mới có thể có chút bất an, ngươi đừng dọa nàng.” Hắc Lượng
nhìn ra được Chu Mạch Mạch trước mặt Vũ Tuyệt Luân căn bản ngay cả dũng
khí mở miệng cũng không có.
Cô gái đáng thương, gặp trúng Vũ Tuyệt Luân chính là vận kí nàng
không tốt, nếu đổi thành kỳ lân khác, có lẽ nàng sẽ có điểm tự tại hơn,
bởi vì có dũng khí chủ động cùng Vũ Tuyệt Luân nói chuyện phiếm ít người lại càng ít, tiểu tử này mới hai mươi, tuy còn rất trẻ tuổi nhưng toàn
thân tràn ngập thái độ khinh thị độc đoán cùng với vẻ ngạo mạn xưng hùng xưng bá, hắn thông minh quả quyết, sáng suốt hơn người, Vũ gia thành
viên đối với hắn chịu phục vô cùng, mà U Minh hội đối với vị thủ lãnh
trẻ tuổi này đồng dạng kính sợ có thêm, người bình thường ở trước mặt
hắn, khí thế đã sớm không có.
-”Ta nào có dọa nàng? Ta là chịu không nổi nàng như vậy không buồn hé răng, giống như có ai chọc nàng không bằng.” Vũ Tuyệt Luân thối nói.
-”Vậy ngươi khẩu khí cũng dịu đi một chút, vừa rồi rất giống như đang mắng người.” Hắc Lượng lắc đầu, lập tức đối với Chu Mạch Mạch cười nói: “Chu tiểu thư, ngươi đừng để ý, thiếu gia nhà ta không có ác ý, hắn nói chuyện khẩu khí thường xuyên như vậy, chúng ta đều đã quen rồi.”
Chu Mạch Mạch thở dài nhẹ nhõm, quay đầu đối Hắc Lượng cảm kích cười.
Nàng biết Hắc Lượng cùng Bạch Dã đều là thân tình của Vũ Tuyệt Luân,
Bạch Dã thân hình cao gầy, lạnh lùng chanh chua, may mà giờ phút này hắn đang bận điều khiển máy bay, mới có thể không cần đối mặt với hắn.
Nhưng Hắc Lượng lại không giống với, hắn có gương mặt ngăm đen chất
phác, dáng người trung đẳng, cảm giác vô cùng thân thiết ôn hòa, làm cho người ta không có cảm giác áp bách.
Vũ Tuyệt Luân thấy Chu Mạch Mạch đối Hắc Lượng mỉm cười, trong lòng
pha chút không phải tư vị, chẳng lẽ hắn ở trong mắt nàng thật sự là hung thần ác sát sao? Ngay cả nói nàng cũng thực khẩn trương, như vậy thật
không thú vị!
-”Uy! Nói cho ta biết, ngươi cùng Đằng Tế như thế nào nhận thức?” Hắn một tay chống cằm, nhìn chằm chằm nàng, rất muốn biết nàng cùn Đằng Tế
quan hệ như thế nào.
-”Ta…Ta chỉ là tại một bữa ăn tối gặp qua hắn…” Nàng nửa sụp mi mắt,
chỉ dám đem ánh mắt đặt ở trên da giày đen bóng của hắn, không dám chống lại ánh mắt hắn.
-”Ngươi cùng Đằng Tế một mình ăn cơm?” Hắn rất khó tưởng tượng cái loại người như Đằng Tế có thể cùng một cô gái ngồi ăn cơm.
-”Không, có rất nhiều người ở đó, ta và mẫu thân chỉ là cùng tham gia.” Nàng thấp giọng giải thích.
-”Ý của ngươi là, ngươi và Đằng Tế chỉ thấy qua một lần?” Hắn kinh ngạc.
-”Ân.” Nàng gật gật đầu.
-”Chỉ thấy qua một lần liền quyết định cùng ngươi kết hôn?” Hắn nhíu mày.
-”Đúng vậy.”
-”Sau đó các ngươi không hề gặp lại?” Hắn lại hỏi.
-”Không có.”
-”Đằng Tế rốt cuộc đang làm cái gì? Hôn nhân đại sự hắn liền như vậy tùy tiện quyết định?” Hắn buồn bực lẩm bẩm.
-”Hoặc là Kỳ lân vương đối với Chu tiểu thư nhất kiến chung tình a!” Hắc Lượng xen mồm nói.
-”Đánh chết ta cũng không tin tiểu tử kia là người như vậy.” Hắn hừ
lạnh. Chu Mạch Mạch xác thực rất đẹp, nhưng hắn tổng cảm thấy Đằng Tế
thích hẳn không phải là loại này.
Chu Mạch Mạch xấu hổ dem đầu cúi càng thấp, nàng cũng rất muốn biết
Kỳ lân vương Đằng Tế vì sao muốn kết hôn với nàng, ngày đó có rất nhiều
cô gái tham gia bữa ăn, người người đều bối cảnh hùng hậu, không phải
danh môn chính khách chi nữ, thì cũng là tập đoàn tài chính phú hào
thiên kim, nhưng là Đằng Tế liếc mắt một cái liền nhìn trúng nàng, cũng
chủ động hỏi tên nàng, vài ngày sau, nàng chợt nghe mẫu thân nói hôn sự
đã được định rồi.
Cũng khó trách Vũ Tuyệt Luân hội khả nghi, bởi vì ngay cả chính nàng
cũng không tin tưởng Đằng Tế có thể yêu thương nàng, nam tử kia có ánh
mắt so với băng còn lạnh lẽo hơn, cái loại người này, nếu không phải
không hiểu gì về tình yêu, thì chính là không cần yêu…
Cho nên, nàng căn bản là không biết Đằng Tế muốn lấy nàng nguyên nhân ở đâu.
Nhưng, cũng bởi vì không hiểu, cho nên mới càng thêm bất an.
-”Tình yêu, loại sự tình này rất khó nói, có trời mới biết nó sẽ đi vào lòng ta bất cứ lúc nào.” Hắc Lượng cười nói.
-”Chỉ có những người yếu đuối mới tiến vào ái tình, ta sẽ không như vậy.” Vũ Tuyệt Luâ