
khiếp sợ vì sao hôm nay Thượng Quan Tiểu Nguyệt lại
thức dậy sớm như vậy.
Thượng Quan
Tiểu Nguyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của mình lên, sắc mặt
tuy có chút tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.
"Tổng
quản đêm qua thức trắng sao?" Giọng nàng nghe bình thản như hồ sâu, giống
như chẳng hề có chút cảm xúc gợn sóng nào cả.
Cứ việc sợ bị
nhìn ra chút manh mối gì, nhưng mà ở trước mặt một người thông minh như Thượng
Quan Tiểu Nguyệt, hắn chỉ biết gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy."
"Vì
sao?" Nàng buông chén thuốc trên tay, đôi con ngươi khôn khéo đang dò xét
hắn.
"Kết
toán sổ sách đến quên cả thời gian." Hắn vốn là người ít lời, bởi vậy chỉ
trả lời một cách đơn giản, "Đại cô nương lại nhiễm phong hàn rồi
sao?"
"Không
sao." Giọng nàng nghe có chút khàn khàn, nhưng thoạt nhìn cũng không tính yếu
ớt.
"Để ta
mời tứ cô nương đến xem bệnh cho ngài." Nói xong, hắn xoay người muốn rời
đi trước mặt nàng, sợ đôi con ngươi khôn khéo kia nhìn ra tâm sự của hắn.
Thượng Quan
Tiểu Nguyệt như nhớ ra điều gì, đột nhiên kêu tên của hắn, "Nhạc Thủy."
Bước chân hắn
bỗng khựng lại, toàn thân cứng đờ, sau đó hắn quay đầu, "Đại cô nương còn
muốn dặn gì chăng?"
"Ngươi
đã đến phủ được bao nhiêu năm rồi?" Nàng cười hỏi, nghe như không có ý tứ
gì khác.
"6
năm." Hắn thành thật trả lời, không hiểu ý tứ giấu trong lời nàng vừa nói.
Nàng gật đầu,
vẫy tay, "Không có gì, ngươi đi làm việc của ngươi đi!"
Hắn nhanh
chóng rời đi, nhưng lại vì vấn đề này, chôn vào lòng một hạt mầm nghi vấn.
Hắn cũng
không hề phát hiện, ngay lúc hắn xoay người rời đi, Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhếch
lên cánh môi cười đầy quỷ dị.
★ ☆ ★ ☆ ★
Trong phủ,
Thượng Quan Tiểu Du là út, sinh ra ở trong một gia đình giàu có tột đỉnh ở
thành Phượng Thiên.
Người từ nhỏ
đã có số sướng như nàng, tuy rằng phía trên còn có 7 người tỷ tỷ, nàng xếp thứ
tám nhưng cũng là viên ngọc quý được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
Năm nay,
nàng tròn 16 tuổi, mi thanh mục tú, có một gương mặt trái xoan xinh đẹp, dưới
hàng lông mày là đôi mắt đen lung linh sáng ngời, dưới chiếc mũi dọc dừa cao thẳng
là đôi môi mọng nước, mỗi khi hé miệng, lại mang theo một nét quật cường.
Tuy trên mặt
còn có nét trẻ con, nhưng dáng người nàng thon thả cao gầy, giữa đôi mày còn có
nét lõi đời, thể hiện nàng cực kì từng trải.
Từ nhỏ, nàng
đã đi theo cha và đại tỷ học tập, trông non cửa hàng của phủ Thượng Quan.
Từ nhỏ, người
nàng sùng bái nhất là đại tỷ, hy vọng sau khi lớn lên nàng có thể giống như đại
tỷ, một người xây dựng một mảnh trời, khéo léo xử lý mọi chuyện trong cửa hàng.
Nay nàng đã
16 tuổi, trong số những cửa hàng mang danh nghĩa của cha và đại tỷ, có một phần
ba đã bị nàng nắm trong tay.
Tuy thủ đoạn
của nàng không túc trí đa mưu bằng đại tỷ, nhưng nàng có nguyên tắc giải quyết
của riêng mình.
Ai ai ở
thành Phượng Thiên cũng đều biết, tám vị cô nương của phủ Thượng Quan, người
nào cũng có năng lực.
Đứng hàng út
Thượng Quan Tiểu Du, nổi danh làm việc mau, ngoan, chuẩn. Làm việc không hề lê
thê dong dài, thứ gì nàng muốn, cái gì cũng không hoãn, nhất định phải chiếm tới
tay.
Nàng là người
có cá tính thu hút người ngoài nhất trong tám người chị em.
Ương ngạnh,
bá đạo, lại nhanh nhẹn, dũng mãnh. Lấy những từ này đến hình dung nàng, thật là
thích hợp.
"Cái đồ
Phượng Tiểu Khuynh trời đánh kia!" Thượng Quan Tiểu Du mặc bộ áo váy bó
người thuận thiện để vận động, giờ đang đứng ở trước cổng lớn mà tức giận, rống
to về phía một cánh cổng cũng to lớn không kém khác.
"Rống
cái gì?" Tọa lạc đối diện phủ Thượng Quan là phủ nhà họ Phượng, người đáp
lời nàng là một cô nương cùng tuổi đáng yêu xinh đẹp.
Quả thực Phượng
Tiểu Khuynh có dáng người hệt như tên nàng, là quốc sắc thiên hương, chỉ có điều
so với Thượng Quan Tiểu Du thì nhỏ gầy một ít, trông xinh xắn như một bức tượng
búp bê bằng gốm sứ.
"Ngươi
còn dám hỏi ta rống cái gì?" Thượng Quan Tiểu Du tiến lên phía trước, đứng
ở ngã tư đường ngay giữa hai phủ, "Việc buôn bán là quang minh lỗi lạc,
ngươi lại dám lén hối lộ thương gia, bán hàng giá thấp hơn thị trường!"
Phượng Tiểu
Khuynh cười rộ lên sẽ có một đôi núm đồng tiền xuất hiện, tuy rằng nàng còn nhỏ
tuổi, nhưng khí thế cũng không thua kém bao nhiêu, "Việc buôn bán chẳng phải
là tùy năng lực mỗi người hay sao?"
"Năng lực
của ngươi chỉ là biết giở mấy cái thủ đoạn đê hèn đó hả?" Thượng Quan Tiểu
Du bĩu môi giận dỗi.
Hai vị cô
nương đối mặt với nhau, tuy rằng thu hút nhiều ánh nhìn, nhưng người ta cũng đã
nhìn mãi thành quen.
Hai nhà họ
Phượng và Thượng Quan ban đầu cũng không có gì trở mặt, nhưng từ khi hai vị cô
nương này sinh ra, lại hiểu biết thì đã không biết vì sao gai mắt lẫn nhau.
Những thứ
Thượng Quan Tiểu Du có, Phượng Tiểu Khuynh cũng nhất định dùng mọi biện pháp để
giành được những thứ giống hệt như thế, hay như những điều Phượng Tiểu Khuynh
có thể làm, nhất định Thượng Quan Tiểu Du cũng sẽ gắng sức đuổi theo, sóng hàng
với nàng.
Có đối thủ cạnh
tranh tuy là chuyện tốt