The Soda Pop
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323880

Bình chọn: 9.5.00/10/388 lượt.

hông

tức giận, nhưng hôm nay hành động gián tiếp của thái y lại bóp chết nàng lừa mình dối người.

Diêu Thủ Nghĩa ghé sát vào, nghe rõ miệng

nàng không rõ lăn qua lộn lại nói câu nói kia –“Là ta làm chàng tức

giận, là ta làm chàng đau đầu…… là ta khiến chàng ăn vào độc dược.”

Ông trầm mặc đã lâu, cũng không nghĩ ra lời an ủi, không đành lòng quay mặt đi: “Thiếu phu nhân, thiếu nguyệt không độc, là có người động tay động

chân, huống chi, ngài cũng không biết, đây chỉ là đúng dịp, ngài không

cần áy náy.”

Ánh sáng trong mắt Cẩm Dạ từng chút từng chút lóe

lên, đúng vậy, nàng không biết, nhưng trên đời này nhiều lần đúng dịp

như vậy, sao nàng lại cố tình đưa độc dược tới phu quân. Nghiêng ngả lảo đảo vượt qua bình phong, nàng nhìn thấy nam tử trên giường mặt như màu

tuyết, lẳng lặng nằm ở đó, đúng là không có nửa phần sinh khí, lòng nàng cả kinh, run rẩy vươn ngón tay……

“Nghiêm phu nhân!” Trì Nguyệt

Hằng một phen túm cổ tay nàng, nhíu mày nói: “Tham hơi thở làm gì, người còn sống, bổn vương tại đây, Nghiêm tướng không chết được.”

Cả

người Cẩm Dạ đều mộng, sửng sốt một trận, bỗng nhiên dùng sức túm Thái

y: “Phương Thái y, ông nói cho ta biết, phu quân ta trúng độc gì?”

Phương Mẫn Chi qua tuổi bán trăm hơi hơi run rẩy đứng thẳng thân mình, vẻ mặt

suy sụp cúi đầu xuống: “Này…… Hạ quan cũng không biết, theo nghề y hơn

mười năm, chưa bao giờ gặp qua độc này. Mới vừa rồi bắt mạch cho Nghiêm

tướng, chỉ cảm thấy thân thể ngài ấy băng hàn, âm độc công tâm, cố tình

mạch tượng lại tương phản, hạ quan…… hạ quan vô năng.”

Cẩm Dạ

cười rất khó coi, tầm mắt xẹt qua Trì Nguyệt Hằng thần sắc ngưng trọng

bên cạnh, cắn môi nhẹ giọng nói: “Cửu Vương gia, ngươi đi vơ vét danh y

trong thiên hạ, ta đi bắt người hạ độc, được không?”

Nàng nói

chuyện cực nhỏ giọng, nhưng vẫn đang nghe ra ý quyết tuyệt. Trì Nguyệt

Hằng không chút nghi ngờ, nếu Nghiêm Tử Trạm thực sự có gì không hay,

chỉ sợ nha đầu kia sẽ thay hắn báo thù trước, sau đó tự tử trước mộ

phần.

“Được, không chỉ chuyện hạ độc, bổn vương cũng sẽ phái

người đi thăm dò.” Gật gật đầu, hắn do dự mãi, vẫn nói ra câu nói kia:

“Chúng ta…… thời gian không nhiều lắm, ước chừng chỉ có một tháng.”

Nghe vậy Cẩm Dạ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, há mồm chưa nói ra một

câu, nước mắt nhịn đã lâu lại khó nhẫn, từng giọt rơi xuống, dính ướt

hai má.

Trì Nguyệt Hằng chưa bao giờ thấy dáng vẻ nàng như vậy,

mặc dù giao tình không coi là sâu, cũng thấy rõ trong mắt nàng sắc thái

cực kỳ bi thương, hắn ý thức được người bên ngoài dù nói nhiều cũng

không có ý nghĩa, hắn lắc đầu, mang theo hạ nhân ra ngoài. Khoảnh khắc

khép cửa lại, rõ ràng nghe được tiếng khóc thống khổ nén thấp đến mức

tận cùng kia, nức nở như con thú nhỏ, từng thanh lấy máu.

Diêu Thủ Nghĩa dừng lại cước bộ, lo lắng xoay người: “Vương gia, này……”

Trì Nguyệt Hằng nhìn phía chân trời: “Mạng Nghiêm tướng rắn như vậy, bổn vương nghĩ, ông trời sẽ không mang đi.”

Diêu Thủ Nghĩa thở dài: “Mong có thể mượn Vương gia cát ngôn.”

.

.

Ngồi ở trên giường lẳng lặng chăm chú nhìn mặt hắn, Cẩm Dạ nắm bàn tay băng

hàn tận xương của Nghiêm Tử Trạm, lòng xoắn cùng một chỗ, người một khắc trước còn dùng tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe kia giáo

huấn nàng, giờ khắc này lại không nhúc nhích vùi trong hôn mê. Nàng

thiếp mặt vào mu bàn tay hắn, nước mắt càng không kiêng nể gì rơi xuống, hắn xưa nay là nam tử cơ trí cường đại, đại nạn trước mặt cũng không

yếu thế, nếu hắn biết giờ phút này mình yếu đuối mặc người xâm lược như

vậy, sợ là sẽ tức giận đi.

Nhẹ nhàng mơn trớn hàng mi đẹp của hắn, nàng gục đầu xuống, hôn lên khóe mắt: “Chờ ta.”

Gọi hai tiểu tỳ canh tẩm phòng, Cẩm Dạ áp chế không nỡ nhẫn tâm rời đi. Qua hành lang gấp khúc, đẩy ra cửa thư phòng, nàng châm lửa thắp nến, nơi

này còn bảo trì dáng vẻ lúc trước rời đi, vì sự tình xảy ra đột nhiên,

đám máu đen hắn phun ra rõ ràng còn trên mặt đất, nàng hung hăng cắn

môi, bức lui lệ trong đáy mắt.

Tấu chương trên bàn chỉnh tề xếp ở góc, giấy và bút mực còn ở vị trí nguyên bản của nó, duy độc là bình sứ nhỏ đựng thiếu nguyệt, cô đơn nằm ở cạnh bàn, nút vải hồng bịt miệng đã bung ra. Cẩm Dạ theo phản xạ ghét bỏ nhan sắc như màu máu, đầu ngón tay vung lên, khiến cho nó nhẹ nhàng bay đi .

Thật cẩn thận bưng

bình sứ lên, nàng dùng ống tay áo bày ra, đổ hết dược vật bên trong, mấy viên thuốc tròn trịa như châu lăn tới, nhìn qua không thấy gì không ổn. Đợi đến khi cẩn thận để sát vào, mới phát giác có mấy viên bên ngoài

giống như dính nước, ướt sũng, dưới ánh nến càng thêm rõ ràng.

Nàng nhướng mày, từ trong lòng lấy ra chiếc khăn sạch sẽ, đem mấy viên thiếu nguyệt kia cẩn thận bọc vài tầng, đang muốn nhét vào cổ tay áo, khóe

mắt đột nhiên quét thấy đáy bình dính cái gì. Để sát vào kiểm tra, mới

nhìn rõ là một mảnh đóa hoa, không thu hút, thậm chí hơi hơi khô vàng.

Bàn tay cầm chai của Cẩm Dạ đột nhiên buông lỏng…… Rầm, bình sứ nhỏ ấy nện

trên mặt đất, vỡ thất linh bát lạc. Nàng không rảnh bận tâm, chỉ vì đóa

hoa kia cùng đóa hoa Bùi