
g chi, cho dù độc kia không trí mệnh, cũng là kịch độc, sớm một ngày lấy được giải dược ta cũng sớm một ngày an tâm.” Dừng một chút, nàng
lại nghĩ tới điều gì, kích động bắt lấy ống tay áo nam tử bên cạnh:
“Tích Kì, ngươi đi Tống phủ biệt viện, cha ta đâu? Ngươi không dẫn ông
ấy đi ra sao?”
Sắc mặt Tích Kì vừa nghe đến những lời này sau
hoàn toàn bụi bại, ánh mắt bình thường chất phác đầy áy náy, bình tĩnh
nhìn Cẩm Dạ, thế nhưng hai chân quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng.”
Cẩm Dạ trợn to mắt, cất cao ngữ điệu: “Lời này của ngươi có ý gì?” Ngực như bị đè một tảng đá nặng, nửa khắc cũng không thở nổi, nàng chậm rãi gập
thắt lưng, từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Tích Kì quay mặt, quyết đoán nói: “Tô lão gia, mất.”
Mất…… Mất……
Bốn chữ, như kiếm sắc, xuyên vào trong tai.
Cẩm Dạ giương miệng, muốn nói gì đó nhưng mắc trong cổ họng, nửa lời không mở miệng được.
Mưa rơi dường như lớn hơn nữa, tia chớp dữ tợn cắt qua phía chân trời, kế
tiếp tiếng sấm vang lên, miệng nàng tanh ngọt, cuối cùng không duy trì
được đả kích liên tiếp, quỳ xuống đất nôn ra một búng máu. Ai cũng không dự đoán được, gặp lại sẽ là tình cảnh như vậy.
Dạ minh châu trên cột trụ tản ánh sáng lạnh, hòa với hàn ý trong không
khí, giống như băng đá vô hình, ngăn cách khoảng cách giữa hai người.
“Ta biết ngươi sẽ đến.” Bùi Diệc Hàn hơi cười, lời nói tuy không chút để ý, mắt đẹp lại ẩn chưa thâm ý. Cô gái quen biết từ năm ấy hắn mười bảy
tuổi, giờ phút này ánh mắt nhìn hắn như tuyết đầu đông, là thần thái
hoàn toàn xa lạ, thậm chí mang theo hận ý.
Hận ý?
Bỗng
nhiên ngực hắn xẹt qua chua xót, có chút không chịu nổi tránh đi ánh mắt của nàng, khi quay đầu lại đã thay bằng biểu tình thoải mái như xưa:
“Sao lại nhìn vi sư như thế?”
Cẩm Dạ không trả lời, thật lâu sau mặt không chút thay đổi vươn tay: “Giải dược.”
Ý cười của Bùi Diệc Hàn ngưng bên miệng: “Ta nghĩ ngươi gả cho hắn, chẳng qua là ý của Tống Chính Thanh, trước mắt xem ra, là ta đã nhìn nhầm ……” Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị nắm lấy, hắn kinh ngạc nhếch cao mày, vẫn chưa đẩy tay nàng ra, chỉ nhẹ giọng nói ra sự thật: “Cẩm Dạ, ngươi đang phát run.”
“Tống Chính Thanh, sao ngươi lại quen biết Tống Chính Thanh!” Nàng cắn chặt môi, cố chấp không chịu buông tay.
Bùi Diệc Hàn ngẩn ra, lập tức cười khẽ: “Ta có thể đi tới vị trí hôm nay,
không thể không có công lao của Tống thủ phụ, ta không có chỗ dựa này,
sao có thể phân tranh cao thấp với Nghiêm Tử Trạm.”
Cẩm Dạ chậm
rãi buông tay xuống, gần như nói rất nhỏ: “Như vậy, cha ta chết, có liên quan đến ngươi hay không?” Khi nàng nói chuyện ngữ điệu mang theo ba
phần ý khẩn cầu mơ hồ không rõ, giống như sợ đối phương sẽ nói ra điều
gì làm nàng không chịu nổi.
“Nếu không muốn biết đáp án, cần gì phải hỏi nhiều.” Bùi Diệc Hàn thối lui, xoay người không hề nhìn nàng.
Hành động đó ý nghĩa là cam chịu.
“Được, tốt lắm!” Cười ha hả, nàng đỡ cột trụ, thắt lưng lại càng ngày càng
cong, cuối cùng vô lực ngồi chồm hỗm, gắt giọng reo lên: “Cuối cùng
ngươi cũng thành con chó của ông ta, ngay cả cha ta ngươi cũng hạ độc
thủ được, ông ấy từng gặp mặt ngươi, ông ấy còn khen ngươi thiếu niên
tài trí, ngươi đã quên sao, ngươi đã quên sao!”
“Cẩm Dạ!” Hắn
nhìn vết máu trên khóe môi nàng, có chút bối rối đi qua đỡ nàng, còn
chưa dính vào góc áo lại bị nàng hung hăng đẩy ra. Bùi Diệc Hàn xiết
chặt nắm tay, thở dài: “Ta không giết cha ngươi.”
Cẩm Dạ ngẩng đầu: “Ngươi cũng không cứu ông ấy.”
Bùi Diệc Hàn quay đầu đi: “Ta bất lực, cha ngươi ở trong lao chịu khổ nhiều lắm, nhiễm phong hàn sốt cao không lui, hơn nữa miệng vết thương chuyển biến xấu……” Nói đến nửa câu sau, hắn đã mất lực tiếp tục, chỉ vì ánh
mắt đầy phẫn nộ cùng căm hận của nàng hoàn toàn đánh nát một tia may mắn cuối cùng trong đáy lòng hắn.
“Ta sớm nên đoán được, Tích Kì võ
nghệ cao như vậy cũng bị thương, cao thủ đóng tại biệt viện Tống gia
chính là ngươi.” Cẩm Dạ cười lạnh, nói xong miễn cưỡng đứng thẳng thân
mình, trong chớp mắt cũng đầu váng mắt hoa, nàng cắn răng nhịn xuống,
nhìn hắn nói từng chữ một: “Mười năm thầy trò, từ nay ân đoạn nghĩa
tuyệt.”
Bùi Diệc Hàn trầm mặc, hắn nhìn nàng một thân chật vật
lại quyết tuyệt nói ra những lời này, những kỷ niệm cùng nàng trước kia
như bài sơn đảo hải dội lại.
[bài sơn đảo hải: ý dữ dội như kiểu dời núi lấp biển hoặc có thể nói là nghiêng trời lệch đất'>
Hắn là kẻ xưa nay độc lai độc vãng, lưng đeo huyết hải thâm cừu, lại tại
đêm ấy xông vào phòng nàng, từ đó dây dưa không rõ, thu nàng làm đồ đệ,
dạy nàng võ công. Đợi nàng từ một bé gái trưởng thành thiếu nữ, cố ý xem nhẹ tất cả cảm giác khác thường, mỗi khi suy nghĩ bay xa, liền giết
chết tình cảm không nên nảy sinh, lấy cớ dạo chơi tứ phương cố ý rời
đi……
Hắn không nên có cảm tình, hắn chỉ vì báo thù, không có tâm
tư trêu chọc đến bất cứ cô gái nào. Hắn nghĩ mình thật sự thành công,
hắn nghĩ thật sự chưa bao giờ thích nàng.
Nhưng — nếu thật sự không thèm để ý, vậy đau đớn như phiên giang đảo hải trong ngực là sao.
“Giải dược, ngươi cho hay không?” Thật lâu s