
ơ hít sâu vài lần, thấy tốn hơi thừa lời, “Cái anh muốn nghe không phải cái này.”
“Vậy là cái nào?” Hỷ Lạc nghi hoặc nhìn sắc mặt u ám của người nào đó, lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Không đúng!”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô, có loại dự cảm không tốt trong phúc chốc len lỏi vào đầu óc.
Hỷ Lạc quay đầu nhìn Lâm Hạo Sơ, nhìn không chớp mắt gương mặt anh.
Lâm Hạo Sơ bị nhìn đến dựng tóc gáy, “Nhìn cái gì?”
Hỷ Lạc cau mày, dáng vẻ rất
xoắn xuýt, “Lâm Hạo Sơ, vấn đề mà ông chủ tụi em hỏi hình như mỗi câu
dều là dò hỏi anh nha.”
Lâm Hạo Sơ thở phào nhẹ nhõm, xem ra người nào đó còn không coi là quá ngốc đi, cái trán vừa mới giãn ra, đã bị một câu nói của Hỷ Lạc làm cho tức ói máu.
Hỷ Lạc với vẻ mặt buồn rười
rượi, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao mà làm cho người khác thương như thế nha, ngay cả ông già 60 tuổi cũng yêu anh. Cái gì mà “niên hạ công” thật vô
cùng biến thái.”
Lâm Hạo Sơ nén khí không cười lớn, anh nhếch khóe môi, cười cười nghiêm chỉnh, nhấn mạnh từng chữ, “Rất, tốt.”
Hỷ Lạc run run, nhìn Lâm Hạo
Sơ, Lâm Hạo Sơ nhìn cô một cái, “Tần Hỷ Lạc, đầu óc của em quả nhiên là
bị người ngoài hành tinh cải tạo rồi.”
Hỷ Lạc bĩu môi, vẻ mặt uất
ức, “Vốn dĩ là vậy mà, từng câu hỏi của ông ấy đều hướng về anh, không
phải muốn yêu anh thì là cái gì chứ?”
Lâm Hạo Sơ sa sầm mặt xuống, đối với Tần Hỷ Lạc anh thật sự không thể ấp ủ kỳ vọng nào.
Trong vài ngày tiếp theo, Hỷ Lạc phát hiện BOSS rất không bình thường, Lâm Hạo Sơ cũng rất không bình thường.
Cái không bình thường của
BOSS biểu hiện ở, thứ nhất, ông ấy sẽ xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở nhà ăn cho nhân viên, hơn nữa nhất định phải đối diện Hỷ Lạc. Hỷ Lạc không
nói gì cứ nuốt cơm, lẽ nào BOSS đặc biệt yêu tha thiết cái chỗ ngồi này, thế nhưng cô đã liên tục thay đổi vài chỗ ngồi rồi, ông ta vì sao cũng
vẫn thay đổi theo.
Thứ hai, ông ta sẽ tìm các loại cơ hội để Hỷ Lạc đi đưa tài liệu đưa bản thảo.
Thứ ba, việc khiến Hỷ Lạc sụp đổ nhất, ăn cơm và đưa tài liệu, chủ đề của ông ta chỉ có một, Lâm Hạo
Sơ. Hỷ Lạc muốn lật bàn, ông chủ, đó là ông xã tôi, ông xã tôi đó, vì
sao mỗi ngày ông đều quan tâm như vậy.
Cái không bình thường của Lâm Hạo Sơ biểu hiện ở, thứ nhất, Hỷ Lạc về nhà, anh sẽ vẫn đuổi theo hỏi,
BOSS có đột nhiên hỏi những thứ quái lạ kỳ cục nào không. Hỷ Lạc thầm
oán, làm ơn đi, ông ta mỗi ngày đều đang nói những thứ quái lạ kỳ cục.
Như là báo cáo a, Lâm Hạo Sơ lại không cam tâm tình nguyện nghe, còn
bùng phát lửa giận, vài lần liên tiếp Hỷ Lạc cũng không dám nói nữa.
Thứ hai, Bí thư Lâm dặn dò,
BOSS nếu như một mình tìm cô, phải từ chối. Hỷ Lạc đảo cặp mắt trắng dã, có thể từ chối sao? Tôi chỉ là một người làm công nho nhỏ.
Thứ ba, Lâm Thất Thường căn
dặn, BOSS hỏi cái gì đều nói không biết. Hỷ Lạc bị người nào đó tính
tình hung bạo gần đây dọa đến sợ, chỉ có thể như cô dâu nhỏ liên tục gật đầu.
Hỷ Lạc dù chậm chạp cũng phải rút ra một kết luận, giữa BOSS và Lâm Hạo Sơ có bí mật nào đó, mà bí
mật này Lâm Hạo Sơ không muốn cô biết đến.
Hỷ Lạc đang chiến đấu hăng hái món sườn
xào chua ngọt trong khay cơm, cảm giác được ánh sáng trước mắt bị một
bóng đen che khuất, nhất thời da đầu tê dại, cô lúng ta lúng túng ngẩng
đầu, “Hà tổng, chào ông.” Hà Vịnh Thanh đúng là âm hồn bất tán ngồi đối diện Hỷ Lạc, “Hình như cô rất thích ăn món chua ngọt gì gì đó?”
Hỷ Lạc ngại ngùng gật đầu,
tiếp tục nhìn Hà Vịnh Thanh đẩy một phần sườn xào chua ngọt thật to đến
trước mặt cô, “Ăn đi.”
Hỷ Lạc nhai nhai trong miệng, ăn thế nào đều cảm giác mùi vị không đúng, lại nghe Hà Vịnh Thanh tiếp
tục hỏi cô, “Cô… chồng cô cũng thích ăn món này sao?”
Hỷ Lạc thực sự bị Hà Vịnh
Thanh hoàn toàn làm cho hồ đồ, “Hà tổng, hình như ông đối với chuyện của chồng tôi rất có hứng thú.”
Hà Vịnh Thanh cười cười, ông
để đôi đũa xuống, nhìn Hỷ Lạc một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng, “Con đã hỏi như vậy, bác sẽ không giấu diếm con nữa. Lâm Hạo Sơ… là con ruột
của bác.”
Con ruột của bác? Bốn chữ
khiến Hỷ Lạc ngây ngốc cả người, Hà Vịnh Thanh là cha ruột của Lâm Hạo
Sơ, đó không phải là kẻ lưu manh đã cưỡng bức Diệp Hồng? Phản ứng đầu
tiên trong đầu của Hỷ Lạc là toát ra cái ý nghĩ này, nhưng thế nào cũng
không có cách nào đặt người khiêm tốn trước mắt với một kẻ xâm phạm nữ
sinh ở cùng một chỗ nha. Thực ra nếu nhìn kỹ, khí chất bên trong của Lâm Hạo Sơ có chút hơi giống Hà Vịnh Thanh, nhất là vóc dáng cơ thể, đều là hình dáng cao lớn tráng kiện.
Bỗng dưng tỉnh táo, Lâm Hạo
Sơ sở dĩ khác thường như thế, anh chẳng phải cũng biết rồi chứ? Hỷ Lạc
trợn to mắt nhìn Hà Vịnh Thanh đối diện.
Hà Vịnh Thanh cũng không kinh ngạc với phản ứng của cô, ông khe khẽ thở dài, tiếp tục nói, “Bác trở
về chính là tìm nó, chỉ là, nó không muốn gặp bác, đối với bác có chút
mâu thuẫn.” Ông suy nghĩ sâu xa nhìn Hỷ Lạc, “Bác hy vọng… con có thể
giúp bác.”
Hỷ Lạc trầm tư giây lát, lúc
này, trong đầu cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lâm Hạo Sơ sống ba mươi
mốt năm, nếu không phải người trước mắt này, cớ gì đến nỗi biến thành
cái hình dạng hiện giờ? Hỷ Lạc lắc đầu, “Xin lỗi,