
,
độ dày da mặt dần dày lên nha.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu cười cười, “Lúc rảnh rỗi thì xem qua thiệp cưới đó, em sẽ rất thích đó.” Nói xong
liền cùng đi với người đàn ông toàn thân đen kia, Hỷ Lạc nhìn bóng lưng
anh có chút xuất thần, người kia bên cạnh anh cô cũng không nhận ra,
nhìn dường như không giống người trong chính phủ. . . Hỷ Lạc lắc đầu,
thật vất vả mới trở lại cuộc sống yên bình, cũng không thể bởi vì sự
xuất hiện bất ngờ của anh lại nổi sóng. Lâm Hạo Sơ là một vật nguy hiểm, Hỷ Lạc xây dựng trong tâm lý, yêu quý sinh mệnh, cách xa Lâm Hạo Sơ!
Ngày tiếp theo, Lâm Hạo Sơ
lại biến mất, hình như anh thực sự chỉ là tới đưa cô thiệp mời kết hôn.
Cảnh tượng hai người gặp lại cũng không giống như cô tưởng tượng trước
đây cái kiểu xấu hổ, quái đản như thế.
Hỷ Lạc tắm rửa xong lau tóc,
suy nghĩ một hồi vẫn là lấy ra cái thiệp mời màu đỏ kia. Một một mùi
thơm nhàn nhạt kéo tới, mở ra nhìn liền, cô dâu: Giang Nhất Ninh, cô âm
thầm nôn mửa, trong lòng chua xót, Lâm Hạo Sơ thật đúng là con ngựa già. Lại nhìn phía bên cạnh, chú rể lại là: Ngô Tu Kỳ! Hỷ Lạc trợn mắt lật
qua lật lại xem đến mấy lần, bác sĩ Giang và thư ký Ngô? Nhớ tới câu nói lúc sắp đi của Lâm Hạo Sơ “Em sẽ thích đó.” Cô lập tức đen mặt, Lâm Hạo Sơ, không thất thường anh sẽ chết có phải không?
Qua một tháng, Giang Nhất
Ninh và ký Ngô đều gọi điện thoại đến, Hỷ Lạc chần chừ rất lâu mới quyết định quay về tham dự hôn lễ của họ.
Ngày về nước, thời tiết rất
tốt, và khi trở về có hai loại tâm tình hoàn toàn không giống nhau. Trở
về Tần gia, Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh vô cùng vui vẻ, tuy rằng rất cẩn
thận, Hỷ Lạc vẫn thấy được dáng vẻ Chung Tinh trốn trong phòng bếp lén
lút lau chùi nước mắt, cô thở dài trong lòng, mình thực sự rất không
hiếu thuận, Tư Niên đi rồi, ba mẹ chỉ có một đứa con là cô, bây giờ lại
vì một đoạn hôn nhân ngắn ngủi mà trốn thật xa, có phải cũng nên vì ba
mẹ mà suy nghĩ nhiều hơn một chút không?
Ngày hôn lễ, Hỷ Lạc vẫn là có chút hồi hộp, trong lòng ám thị rất lâu mới ra khỏi cửa. Ngày đó Giang
Nhất Ninh rất đẹp, trên mặt luôn nở nụ cười long lanh, thấy Hỷ Lạc rất
nhiệt tình, sau đó kéo Hỷ Lạc nói nhẹ nhàng, “Đợi lát chị có lời muốn
nói với em, nhất định phải chờ chị, đừng có giữa chừng mà chuồn đấy.”
Hỷ Lạc cười đáp ứng, được sắp xếp ngồi ở bàn bên nhà gái, cô buồn chán quan sát đại sảnh, cô từng
tuổi này việc giao thiệp tiếp xúc trong tiệc cưới có hạn, trong cảnh này tự mình càng mơ mơ màng màng mà ráng hoàn thành buổi tiệc, nghĩ như
vậy, càng thêm sợ hãi khi gặp Lâm Hạo Sơ. Mãi đến lúc tiệc rượu bắt đầu, cũng không có thấy Lâm Hạo Sơ, thần kinh mãi kéo căng của Hỷ Lạc mới
được thả lỏng, vừa mới cầm đũa định ăn, một làn hơi thở nóng lướt qua
tai, “Đang tìm anh?”
Cơ thể Hỷ Lạc cứng đờ, đôi
đũa đang nắm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, Lâm Hạo Sơ dù bận vẫn ung
dung ngồi bên cạnh cô, cứ toét miệng như vậy mà nhìn chăm chú vào cô.
Hỷ Lạc không nhìn anh, nắm chặt đôi đũa cúi đầu ăn.
Lâm Hạo Sơ cũng không nóng
lòng gây áp lực cho cô, ngồi bên cạnh cô, luôn gắp thức ăn cho cô. Hỷ
Lạc bất đắc dĩ liếc anh một cái, “Lâm Hạo Sơ, anh không đói bụng?”
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ một chút, một tay khoác lên lưng ghế dựa của cô, cúi người nói một cách cực kỳ mờ ám, “Đói. . . nhưng mà, anh muốn ăn cái khác.”
Hỷ Lạc không biết làm sao mặt lại đỏ, cô cúi đầu, trong lòng vẫn chồng chéo lên nhau, lời Lâm Hạo Sơ
nói tuyệt đối không phải là ý tứ đó như cô nghĩ. Cô nắm chặt đôi đũa ăn
tiếp thức ăn, suy nghĩ kiên trì đến cùng, ăn xong sẽ lập tức trốn. Trên
người Lâm Hạo Sơ tuyệt đối có từ trường, chí ít khiến cô cảm giác đứng
ngồi không yên toàn thân như nhũn ra.
Lâm Hạo Sơ quá mức đạo mạo
trang nghiêm đi, anh ra vẻ rất lo lắng mà bảo, “Hỷ Lạc, em không khỏe?
Sao mặt lại đỏ như thế?”
Hỷ Lạc nhắm tịt mắt, mỉm cười nghiến răng, “Có anh đây, em có thể thoải mái mới là quái đản á.”
Lâm Hạo Sơ rất vô tội chớp chớp mắt, âm thanh ấm áp mềm mại, “Anh. . . cái gì cũng không có làm mà?”
Hỷ Lạc ngẩn tò te nhìn anh,
trong lòng một lần nữa nhịn không được muốn chửi bậy, Lâm Hạo Sơ nhất
định là cố ý mà, giả ngây thơ thật đáng thẹn có biết hay không a a? Cô
bất đắc dĩ xoa xoa trán, “Lâm Hạo Sơ, anh cố tình có phải hay không, cố ý không cho em ăn một cách tử tế sao?”
Lâm Hạo Sơ rốt cục ngoan
ngoãn ngồi một cách yên tĩnh một hồi, giây tiếp theo lại mở miệng khiến
Hỷ Lạc thiếu chút nữa rất mất hình tượng đem thức ăn vừa nuốt xuống toàn bộ phun ra ngoài.
Lâm Hạo Sơ cầm ly rượu, sau một hồi trầm ngâm, anh thong thả ung dung mà rằng, “Hỷ Lạc, chúng ta làm lại từ đầu đi?”
Hỷ Lạc sặc không khí, sặc đến mặt đều đỏ bừng lên, một bàn đầy người đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn
cô, Hỷ Lạc vừa thẹn vừa ngượng, Lâm Hạo Sơ đem nước trái cây của cô đưa
cho cô, Hỷ Lạc từng ngụm từng ngụm mà uống, thật không dễ dàng từ kinh
hãi mà hoàn hồn trở lại, “Lâm Hạo Sơ, anh nói gì thế?”
Lâm Hạo Sơ cầm một tay của cô, giọng điệu rất nghiêm túc, “Anh nói, anh muốn cùng em làm lại từ đầu.”
Hỷ Lạc dần dần bình tĩnh lại, tay mình chậm rãi rút ra