
“Bởi vì anh yêu em!”
Khi nghe câu này, Lâu
Nghiêu Nghiêu bình thường giống khúc gỗ cũng đã bị cảm động, nước mắt giống hạt
châu rơi mãi không ngừng, làm thế nào cũng dừng không được. Tần Chí đau lòng
nhìn cô qua cửa sổ cách ly, anh đặt tay ở trên cửa sổ thủy tinh, giống như muốn
giúp cô lau nước mắt, nhưng tất cả đều vô ích, cuối cùng anh đành phải đau lòng
nói:
“Nghiêu Nghiêu, đừng
khóc.”
Làm sao có thể không
khóc? Lâu Nghiêu Nghiêu khóc đến gần như không thở được, anh ở bên kia cửa sổ
cách ly vẫn nhẹ giọng an ủi cô, thanh âm ôn nhu trước sau như một, giống những
ngày đã qua, chỉ cần cô vừa khóc anh sẽ không quan tâm đem bỏ qua tất cả mọi
chuyện, ở bên cô, dỗ cô vui vẻ. Là cô quá ngu ngốc mới có thể coi đó là tình
cảm anh em, là cô quá ngu ngốc mới có thể làm hại anh phải gánh tội thay cô.
“Tần Chí, tại sao anh
không nói sớm?” Lâu Nghiêu Nghiêu vừa khóc, vừa chất vấn.
Tần Chí chỉ cười mà không
trả lời cô. Kỳ thật không cần anh trả lời, khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi những lời
này, cũng đã nghĩ đến đáp án, bởi vì cho dù anh nói căn bản cũng không có tác
dụng, khi đó cô bị Trần Hạo làm cho mê muội, trong mắt trừ Trần Hạo thì không
nhìn tới bất luận kẻ nào. Suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu Nghiêu khóc càng thương
tâm. Cảnh sát coi ngục đang thúc giục thời gian thăm tù đã hết. Tần Chí gọi Lâu
Nghiêu Nghiêu một tiếng. Lâu Nghiêu Nghiêu cầm tai nghe ghé vào trên cửa sổ
khóc, tuy vẫn rất thương tâm nhưng cũng nâng cao tinh thần nghe anh nói.
“Nghiêu Nghiêu, về sau
anh không thể ở bên cạnh em, em phải tự chăm sóc mình, không thể lại tùy hứng,
biết không?”
“Vâng, vâng.” Lâu Nghiêu
Nghiêu chỉ biết gật đầu lung tung.
“Nghiêu Nghiêu…”
“Vâng, vâng.”
“Đừng kết hôn với Trần
Hạo, biết không? Tìm một chàng trai chân chính yêu em, biết không?”
“Vâng, vâng.”
Tần Chí nói liên miên căn
dặn rất nhiều, lần đầu tiên Lâu Nghiêu Nghiêu không cảm thấy phiền, còn nghiêm
túc trả lời, tuy căn bản không nghe được anh đang nói cái gì. Cảnh ngục lại
thúc giục vài lần, thật sự không thể ở lại nữa, Tần Chí cuối cùng nhìn Lâu
Nghiêu Nghiêu thật sâu, buông tai nghe đứng dậy rời đi. Lâu Nghiêu Nghiêu đột
nhiên đứng lên, dùng sức gõ vào tấm kính thủy tinh, không để ý cảnh ngục cảnh
cáo, chỉ chỉ ống nghe, cô có lời muốn nói. Tần Chí nói với cảnh ngục nói câu
thật xin lỗi, lại cầm lấy tai nghe. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn anh qua tấm kính
thủy tinh, chàng trai anh tuấn luôn luôn thích sạch sẽ, chú ý hình tượng, chỉ
trong mấy tháng ngắn ngủn, nhìn tiều tụy hơn nhiều, râu mọc nhiều hơn, chỉ có
đôi mắt vẫn sáng rọi như trước, coi như cuộc sống đau khổ không thể ảnh hưởng
tới anh, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn mà trong lòng chua xót, mãi đến khi Tần Chí mở
miệng thúc giục một tiếng, Lâu Nghiêu Nghiêu mới dùng giọng nói đầy kiên quyết:
“Tần Chí, anh biết em rất
tùy hứng, cũng rất ích kỷ, cho nên cho em tùy hứng một lần cuối cùng, chờ em
được không? Em không phải đang hỏi anh mà là ra lệnh, anh phải chờ em, bằng
không sau này anh đừng mong có thể sống yên ổn, anh biết em giỏi nhất là ép
buộc người!”
Xem đi, cô là một người
con gái ác độc như thế đấy, luôn bắt buộc người khác làm chuyện họ không muốn,
chưa bao giờ biết hối cải, còn coi đó là vinh hạnh cho họ. Tần Chí lúc đầu
không hiểu được cô đang nói cái gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâu Nghiêu
Nghiêu đã cười buông tai nghe đi ra ngoài. Sửng sốt một lúc rất lâu, cuối cùng
Tần Chí cũng nở nụ cười, cô nói anh chờ, anh sẽ chờ, nhận mệnh rồi, đời này anh
cam tâm tình nguyện nằm trong tay của cô gái này.
Lâu Nghiêu Nghiêu khóc
rất lâu, hai mắt sưng như quả đào, ánh mặt trời bên ngoài làm trước mắt cô đột
nhiên biến thành màu đen.
“Nghiêu Nghiêu.”
Trần Hạo chờ ở bên ngoài
thấy cô liền ném tàn thuốc xuống, cười đi về hướng cô.
Anh ta mặc quần áo trong
màu trắng, Âu phục màu trắng, khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, mang theo nụ cười
nhẹ, đi tới dưới ánh mặt trời, phía sau giống như có một vòng kim quang, làm
cho người ta lóa mắt. Lâu Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn thẳng vào người đàn
ông này, cô nhìn anh ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thật sự nhìn như
vậy, thấy rõ ràng. Trần Hạo đưa tay đỡ cô, Lâu Nghiêu Nghiêu chán ghét hất ra,
đi thẳng tới bên cạnh xe. Mặt Trần Hạo cứng đờ nhưng rất nhanh lại khôi phục
tươi cười, đi đến bên cạnh xe, săn sóc giúp cô mở cửa xe. Chờ Lâu Nghiêu Nghiêu
ngồi vào, Trần Hạo mới trở lại ghế lái, khởi động xe. Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩn
người nhìn cảnh vật dần trôi qua ngoài cửa sổ, trong khi Trần Hạo vẫn dùng kính
chiếu hậu xem thần sắc cô. Lâu Nghiêu Nghiêu bị nhìn cũng không kiên nhẫn, quay
đầu, cười lạnh nói:
“Trần Hạo, chắc anh rất
hận tôi?”
“Nghiêu Nghiêu, nói cái
gì ngốc vậy.” Trần Hạo kinh ngạc, không nghĩ rằng Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ nói như
vậy, trên mặt anh ta tràn đầy kinh ngạc, nghiêng đầu đến ánh mắt nhìn cô cũng
đặc biệt ôn nhu, ánh mắt kia cùng ánh mắt người đàn ông đối bạn gái bốc đồng
giống nhau như đúc. Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu lại không bị anh ta mê hoặc, mà là
nói từng chữ từng chữ một:
“Anh làm s