
Đây
thật sự là một câu chuyện cổ tích máu chó! Trước khi nhắm mắt lại, Lâu Nghiêu
Nghiêu lại không cam lòng, lại tiếc nuối nghĩ đến: Tần Chí đáng thương của em,
xem ra anh phải chờ em trong kiếp sau rồi!
Lâu Nghiêu Nghiêu khó có thể tin nhìn hai tay xa lạ
lại quen thuộc này. Nói xa lạ, vì tay trái cô từng có một vết sẹo, tuy rằng
điều trị đúng lúc, đã xử lý tốt, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu nên vẫn
để lại một chút dấu vết. Nói quen thuộc, sao có thể không quen? Dù là độ to nhỏ
của bàn tay, chiều dài ngón tay, các đường chỉ tay, cùng với tay mình giống
nhau như đúc.
Lâu Nghiêu Nghiêu không rõ tình huống hiện tại, cô mở
to mắt, phát hiện chính mình đang nằm trong phòng bệnh nặng mùi thuốc khử
trùng, theo lý mà nói, cô hẳn là đã chết, nhắm mắt lại trước mắt sẽ hiện lên
cảnh tai nạn lúc đó, thanh thép hướng thẳng đầu cô đâm tới, vừa sợ hãi vừa đau
khổ, cô thậm chí không muốn nhớ lại. Nhưng nếu như cô đã chết, cô làm sao có
thể nằm trên giường bệnh?
Lâu Nghiêu Nghiêu hoảng sợ sờ sờ mặt mình, hoàn toàn
không có chút tổn thương nào, cũng không có băng vải, cô không bị hủy dung,
nhưng chuyện này hoàn toàn không đúng chút nào.
Nghĩ không ra Lâu Nghiêu Nghiêu ngồi ở trên giường
ngốc một hồi, sau khi bị y tá phát hiện đã tỉnh, bác sĩ rất nhanh được gọi tới,
Lâu Nghiêu Nghiêu không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, đành phải phối hợp với
bác sĩ để kiểm tra, thuận tiện trả lời những câu hỏi của bác sĩ. Bác sĩ hỏi
mười câu thì có tám câu liên quan tới đầu, sau khi xác định Lâu Nghiêu Nghiêu
không có chỗ nào không thoải mái, bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán:
"Lâu tiểu thư, chúc mừng cô, hôm nay cô có thể
xuất viện, tuy nhiên cô vừa hôn mê suốt một ngày một đêm nên tôi đề nghị cô nằm
viện thêm hai ngày để quan sát."
"Cảm ơn." Lâu Nghiêu Nghiêu lễ phép nói lời
cảm ơn.
Sau khi chờ bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, Lâu
Nghiêu Nghiêu lập tức vọt vào toilet, cô nằm ở phòng bệnh riêng nên có toilet
riêng.
Nhìn khuôn mặt trong gương, Lâu Nghiêu Nghiêu ngây
ngẩn cả người, đúng như cô đoán, đây đúng là mặt cô, nhưng so với khuôn mặt tái
nhợt vì chất độc hại của mỹ phẩm thì khuôn mặt này tuy trắng nõn lại có cảm
giác khỏe mạnh, quan trọng nhất là khuôn mặt này so với mặt cô thì trẻ hơn rất
nhiều, nhìn qua chỉ có mười tám mười chín tuổi. Tim Lâu Nghiêu Nghiêu đập nhanh
một nhịp, sau đó là sự vui sướng không gì tả nổi từ đáy lòng dâng lên, tuy cô
không thích xem tivi, nhưng cũng biết đến hiện tượng trọng sinh, có trở sống
lại, giống như kịch bản phim truyền hình, mà hiện tại internet, tiểu thuyết vẫn
thường nói tới, như vậy... Tình huống hiện tại của cô, có phải cũng trọng sinh,
trở lại khi cô còn trẻ không?
"Nghiêu Nghiêu." Cũng không biết đã đứng
trong toilet bao lâu, Lâu Nghiêu Nghiêu nghe thấy trong phòng có người gọi cô,
cô nhanh chóng đè nén cảm xúc vui sướng cùng sự chua xót trong lòng, ra khỏi
phòng vệ sinh.
Nhìn thấy người trong phòng bệnh Lâu Nghiêu Nghiêu lại
càng tin tưởng vững chắc mình đã thực sự trọng sinh. Nếu không thì sao có thể
thấy dì Lưu? Dì Lưu và dì Lục đều là bảo mẫu trong nhà, bình thường phụ trách
cuộc sống sinh hoạt của các cô, đã làm ở nhà các cô mười mấy năm, Tuy nhiên,
khi cô hai mươi lăm tuổi thì dì Lưu được con đưa đi hưởng phúc, khi đó, Lâu
Nghiêu Nghiêu đã rất buồn.
Dì Lưu buông đồ mang đến xuống, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu
một lúc lâu, nhìn thấy sắc mặt cũng như tinh thần của cô vô cùng tốt, mới thở
một hơi nhẹ nhõm nói:
"Xem ra là không có việc gì, Nghiêu Nghiêu à,
không phải dì nói con, lần sau trăm ngàn lần đừng xúc động như vậy, nếu thực có
chuyện, mẹ con sẽ rất thương tâm!"
Nghe lời nói quan tâm của dì Lưu, Lâu Nghiêu Nghiêu
chợt thấy cảm động, cô từ nhỏ không gần gũi cha, mẹ lại làm việc cả ngày, thời
gian ở bên hai dì còn nhiều hơn cha mẹ, tính kĩ thì sau khi dì Lưu đi theo con
thành thị khác thì đã hai năm rồi không gặp, tuy trước kia đối với lời nói quan
tâm của dì luôn thấy dài dòng, giờ khắc này lại không nghĩ tới việc phản bác,
Lâu Nghiêu Nghiêu cười cười lấy lòng: "Dì, con đã biết, người đừng giáo
huấn con nữa mà."
"Con biết là tốt rồi." Dì Lưu cũng không nói
gì, dù sao thân phận phân biệt đặc thù, tốt quá cũng không phải chuyện tốt, cô
lấy khăn mặt từ trong túi đồ mang tới ra rửa mặt. Chờ sau khi Lâu Nghiêu Nghiêu
rửa mặt sạch sẽ, dì Lưu lại đưa cho Lâu Nghiêu Nghiêu một cái hộp giữ ấm, bên
trong là cháo hạt sen, Lâu Nghiêu Nghiêu ngoan ngoãn nhận lấy, đưa lên miệng
nhỏ uống.
Dì Lưu mở toang cửa sổ ra thông gió, sau đó cầm lấy
cái gói to kia đi vào toilet, một lát sau truyền ra tiếng rửa hoa quả, đồng
thời nói với cô, công ty hôm nay có cuộc họp quan trọng, cho nên cha mẹ cô
không thể tới thăm cô. Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn dì Lưu bận đến bận đi, đột nhiên
cảm thấy cháo trong miệng tự nhiên lại có vị ngọt, về chuyện cha mẹ không tới
thăm cô, cô cũng không quá để ý, sớm đã thành thói quen, không phải sao? Do dự
nửa ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục vẫn hỏi ra miệng: "Dì, con sao lại ở
trong bệnh viện?"
Xe