
ao có thể không
hận tôi, tôi giết người con gái anh yêu đồng thời giết luôn đứa con của anh,
anh làm sao có thể không hận tôi?”
Trần Hạo nhăn lại mi, tức
giận nói:
“Lâu Nghiêu Nghiêu, em
nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi nói bậy? Anh biết
rất rõ mà, không phải sao? Lúc ấy ba người chúng ta đều ở đó, Lâu Thanh Thanh
chết như thế nào, chẳng lẽ anh lại không biết? Ngộ sát Lâu Thanh Thanh là tôi,
không phải Tần Chí.” Lâu Nghiêu Nghiêu đem những lời này nói ra, sau đó lại
tung một lời như sét đánh: “Tôi muốn đi tự thú.”
Trong khoảng thời gian
này cô vẫn đần độn, nhưng mà ở ngục giam khóc một hồi, đầu óc cô lại thông suốt
ngoài ý muốn, cô không thể để Tần Chí gánh tội thay cô, Tần Chí hiện tại ba
mươi hai tuổi, đây là thời kỳ rực rỡ nhất của một người đàn ông, nhưng lại phải
ở tù mười năm, tại thời đại biến chuyển từng ngày này, mười năm sau chẳng khác
nào thế giới khác, khi đó tất cả đều đã muộn. Tuy rằng cô rất ích kỷ, nhưng
cũng không thể để Tần Chí vì cô mà chôn vùi cả đời, anh nên có cuộc sống thật
tốt. Trần Hạo bị lời nói của Lâu Nghiêu Nghiêu dọa, khiếp sợ nhìn cô một lúc thật
cũng nói không ra lời, anh ta thật sự nhìn cô, phát hiện thần sắc của cô vô
cùng bình thản, không giống giả vờ, trong mắt anh ta hiện lên một tia lửa giận,
nhưng rất nhanh bị áp chế, anh ta vẫn dùng giọng ôn nhu nói:
“Nghiêu Nghiêu, tháng sau
chúng ta sẽ kết hôn, về sau, đừng nói những lời ngốc nghếch này, anh đã nói,
anh cùng Lâu Thanh Thanh hoàn toàn không có gì.”
“Không có hôn lễ.” Đối
với lí do thoái thác của Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản mặc kệ, cô trào
phúng nói: “Anh nên cao hứng đi, vì anh rốt cuộc cũng thoát khỏi tôi!”
Trần Hạo bị lời của cô
chọc giận, vẻ mặt thâm tình cùng bi thương nói: “Lâu Nghiêu Nghiêu, rốt cuộc
phải thế nào em mới tin anh là thật tâm?”
Lâu Nghiêu Nghiêu quả
thực ghê tởm muốn nôn, trước đó không lâu, bởi vì cô tranh chấp cùng Lâu Thanh
Thanh, vô tình giết Lâu Thanh Thanh, cùng đứa bé trong bụng Lâu Thanh Thanh,
một người hai mạng, nhưng hiện tại, người đàn ông này lại cùng hung thủ giết
con mình nói thật tâm? Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn cho
Lâu Thanh Thanh, cô với chị gái cùng cha khác mẹ này lại tranh đoạt một người
đàn ông ghê tởm đến cực điểm suốt mười mấy năm? Lâu Thanh Thanh ơi Lâu Thanh
Thanh, nếu chị nhìn thấy sắc mặt hiện tại của người đàn ông này, có phải muốn
chui từ mộ ra không? Chỉ sợ… Trần Hạo căn bản không yêu Lâu Thanh Thanh. Càng
nghĩ càng ghê tởm, Lâu Nghiêu Nghiêu một khắc cũng không muốn nhìn mặt người
đàn ông này nữa: “Dừng xe!”
Trần Hạo làm sao có thể
dừng xe, vẫn như cũ dùng vẻ mặt vô cùng khổ sở nhìn cô:
“Nghiêu Nghiêu, anh biết
tình cảm của em cùng Tần Chí vẫn rất tốt, thậm chí làm cho anh ghen tị, nhưng
cũng không thể vì thế mà đi gánh tội thay Tần Chí, anh yêu em như vậy em đem
anh đặt ở đâu? Em có nghĩ tới cảm nhận của anh không?”
Lâu Nghiêu Nghiêu trợn
mắt há hốc mồm, cô sớm nên phát hiện, người đàn ông này, đầu óc căn bản có vấn
đề!
“Đừng nói nữa, anh làm
tôi cảm thấy ghê tởm! Tôi quả thực đầu bị nước vào, lúc trước mới thích anh như
vậy!” Lâu Nghiêu Nghiêu quả thực đã bị chọc giận, cô chán ghét nhìn Trần Hạo:
“Tôi nói lại lần nữa, dừng xe!”
Trần Hạo đương nhiên sẽ
không dừng xe, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhăn nhó, biểu tình thống khổ còn
thiếu mỗi nước mắt : “Nghiêu Nghiêu…”
Nhìn đến sắc mặt này của
Trần Hạo, Lâu Nghiêu Nghiêu không thể chịu nổi:
“Cầu xin anh đừng nói nữa,
anh vừa nói tôi đã muốn nôn.”
Trần Hạo giống như bị ý
tứ trắng trợn trong lời nói của cô làm giật mình, thậm chí quên cả ngụy trang,
trừng to mắt, sắc mặt cứng ngắc nhìn cô, vẫn nghe nói Lâu Nghiêu Nghiêu tâm tư
ác độc, nói chuyện ác độc, nhưng bởi vì lúc trước Lâu Nghiêu Nghiêu thích anh,
đương nhiên sẽ không ở trước mặt anh nói thô tục, cho tới bây giờ mới phát
hiện, cô gái này thật sự có thể mở miệng vô cùng hôi thối. Lâu Nghiêu Nghiêu
người này, khi thích ngươi, có thể đem sủng ngươi đến tận trời, khi chán ghét
ngươi, lại chút không thèm che giấu, nói trắng ra là một đứa con gái không có
đầu óc. Nếu như cô ta đủ thông minh, sẽ không ở phía sau xé rách mặt nạ, nếu
như cô ta đủ thông minh, cũng đủ ẩn nhẫn, cũng sẽ không…
Hai người giằng co, Lâu
Nghiêu Nghiêu lười không thèm liếc anh ta một cái, Trần Hạo dùng sức hít mấy
hơi, thật vất vả mới bình phục cảm xúc, anh ta quay đầu, vừa định tiếp tục diễn
thâm tình, lại nghe thấy tiếng phanh lại dồn dập. Khúc quanh phía trước đột
nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn. Lúc thanh thép đâm thẳng hướng ót một
khắc, thời gian dường như ngừng lại, hai mươi bảy năm ngắn ngủi của Lâu Nghiêu
Nghiêu xẹt qua ở trước mắt, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên một cái ý
niệm vô cùng rõ ràng: Đây là một câu chuyện cổ tích rất đáng buồn, nó có kết
cục vô cùng quỷ dị, nữ chính là cô bé lọ lem bị nữ phụ ác độc giết, sau đó
hoàng tử bạc tình bạc nghĩa cùng nữ phụ ác độc sắp tới lúc sống cuộc sống hạnh
phúc tốt đẹp, lại ngoài ý muốn bị xe đâm chết, còn là chết không toàn thây!