Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323734

Bình chọn: 10.00/10/373 lượt.

Sơ bất chợt có chút sửng sốt.

Người này thế nhưng lại là Vệ Bắc đã nhiều ngày không thấy!

Thời gian mới có vài ngày thôi, hắn giống như đã thay đổi hoàn toàn thành người khác vậy, tóc dài hơn một chút, ngũ quan càng thêm góc cạnh, dưới cằm còn mọc mấy cọng râu lởm chởm. Cả người có một loại cảm giác suy sụp chán chường nói không nên lời.

Diệp Sơ nhíu mày, nói: “Cậu hút thuốc?”.

Vệ Bắc hừ một tiếng, vóc dáng cao cao đứng ở cửa thang lầu, không nói gì.

Diệp Sơ không thèm để ý thái độ của hắn, trực tiếp đi lên vài bước đến trước mặt Vệ Bắc, đưa tay ra nói: “Lấy ra đây”.

“Cái gì?” Vệ Bắc không kiên nhẫn hỏi.

“Thuốc lá!” Diệp Sơ dứt khoát nói.

“Cậu muốn lấy nó để làm gì?”

“Trường học quy định học trò không được hút thuốc, đưa thuốc lá đây cho tôi.”

“Quy định quy định, mẹ nó cậu chỉ biết nghe theo giáo viên thôi!” Nghĩ đến ông thầy kia, Vệ Bắc lập tức nổi giận, “Tôi bây giờ còn hút nữa đó, cậu muốn thế nào? Mách thầy mách cô sao? Hả?” Hắn nói xong còn móc từ trong túi mình ra một bao thuốc lá.

Kết quả, không đợi hắn lấy bật lửa, Diệp Sơ không nói hai lời, liền bước qua giật lấy bao thuốc từ trong tay hắn.

“Diệp Phì cậu điên rồi sao?” Vệ Bắc lập tức rống lên, “Ai cần ngươi lo cho tôi! Mẹ nó cậu là gì của tôi cơ chứ?”

Một câu, Diệp Sơ ngây ngẩn cả người.

Là gì? Đúng vậy, cô có là gì của hắn đâu? Dường như không là gì hết đi…

Cô nhếch môi cười nhạt, đem thuốc lá nhét lại vào tay hắn.

Vệ Bắc không nghĩ tới Diệp Sơ bỗng nhiên lại làm như vậy, lập tức có chút ngây ngốc, nhớ lại lời mà mình vừa thốt ra kia, không khỏi có chút hối hận, ngay tại khoảnh khắc hắn đang phân thần, Diệp Sơ đã né người hắn mà đi lên.

Giống như là phản xạ có điều kiện, Vệ Bắc một phen giữ cô lại.

“Làm gì?” Ngữ khí Diệp Sơ không tốt lắm.

“Cậu vừa làm cái gì? Lúc thì giành lấy thuốc lá của tôi, lúc thì lại trả lại cho tôi, con mẹ nó cậu đang đùa giỡn với tôi có phải không?!”.

Diệp Sơ cắn chặt răng, hạ giọng nói: “Cậu muốn hút thì cứ hút đi, không liên quan gì tới tôi, tôi với cậu chẳng có quan hệ gì hết!” Vừa dứt lời, một cỗ sức lực thật lớn từ cánh tay truyền đến, đem cô kéo qua, không đợi cô phản ứng lại, Vệ Bắc đã muốn đem cô ôm vào trong ngực, tay bắt lấy cằm của cô.

Giọng hắn cực kì trầm thấp, tựa như từ sâu trong cổ họng rống ra: “Ai nói không có quan hệ, tôi nói có là có!” Hắn nói xong, hung hăng hôn lên bờ môi Diệp Sơ.

Edit: Pingki

Hắn giống như điên cuồng mà hôn cô, đem cô đặt lên trên song cửa sắt lạnh như băng, mặc kệ cô ở trong lòng mình đang liều mạng giãy dụa, tùy ý đoạt lấy của cô hết thảy.

Không biết qua bao lâu, người trong lòng rốt cục cũng ngừng lại, kịch liệt giãy dụa biến thành run rẩy, bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở khe khẽ của cô.

Trái tim Vệ Bắc căng thẳng, đột nhiên buông Diệp Sơ ra.

Cùng lúc đó “Bốp!” một tiếng, trên mặt hắn in dấu năm ngón tay hồng hồng.

Hắn không nghĩ tới cô sẽ đánh hắn, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, ngay lúc này, vẻ mặt Diệp Sơ đầy nước mắt đã muốn đẩy hắn ra mà chạy lên cầu thang.

Vệ Bắc lấy lại tinh thần, một phen giữ chặt cổ tay Diệp Sơ lại.

“Thực xin lỗi.”

Lúc này xin lỗi còn có ý nghĩa gì sao? Diệp Sơ đưa lưng về phía hắn cắn chặt răng, “Buông tay!” Thanh âm của cô băng lạnh không chút độ ấm.

Rõ ràng là đêm mùa hạ, nghe thấy thanh âm như vậy của cô, Vệ Bắc đột nhiên cảm thấy cả người rét run, hắn rốt cục cũng buông thứ gọi là ‘tự tôn’ xuống, hạ giọng ăn năn: “Đừng tức giận được không? Về sau tôi sẽ không bao giờ đối với cậu như vậy nữa, tôi sẽ chăm chỉ học bài, không bao giờ đụng đến thuốc lá cũng sẽ không đánh nhau nữa, về sau cậu nói cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với cậu…”

Tâm Diệp Sơ gắt gao thu lại một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói ra hai chữ như trước: “Buông tay!”

Vệ Bắc bước lên ôm lấy cô từ phía sau, cằm hắn đặt trên vai Diệp Sơ: “Diệp Sơ, tôi thích cậu, thật sư rất thích, đừng rời khỏi tôi, tôi van xin cậu….”

Hắn đời này chưa bao giờ hèn mọn đi cầu xin một người nào như vậy. Diệp Sơ có thể cảm giác được thân thể run nhè nhẹ, cô chẳng phải không sai sao? Cô chỉ cảm thấy thân thể mình rất lạnh, lạnh đến độ có chút chết lặng.

“Buông tay!” Cô cắn răng, nói đến lần thứ ba.

Rốt cục, hai cánh tay đang ôm chặt tay cô thả lỏng ra, rồi từ từ buông thõng xuống, vô lực mà lùi lại phía sau từng bước, khuôn mặt dần dần chìm vào trong bóng đêm.

Diệp Sơ không quay đầu lại, cũng là không dám quay đầu lại, cô sải bước đi nhanh lên lầu, nghe thấy thanh âm thì thào tự nói của hắn trong đêm: “Tôi có thể làm được… Thật sự có thể…”

Dần dần, thanh âm này cùng với thân ảnh của hắn biến mất vào bóng tối, không còn thấy đâu nữa.

*********

Năm ba trong truyền thuyết rốt cục cũng đến.

Vệ Bắc bắt đầu lao vào học như kẻ điên, làm cho mấy giáo viên lên lớp hắn phải sợ hãi, bất hạnh nhất là cô Khương—giáo viên dạy hắn môn tiếng Anh hai năm qua, sau một tuần liên tục nhận được bài tập tiếng Anh làm không thiếu một chữ của Vệ Bắc, rốt cục nhịn không được mà hỏi một đồng nghiệp trong phòng: “Cô nói xem học trò Vệ Bắc mà tôi đang dạy kia có phải là do phải chịu kích thíc


The Soda Pop