
“Diệp
Sương Phi, Qua Nhan như thế nào cũng coi như là con gái nuôi của tôi. Đừng
tưởng rằng cô...”
“Lí nữ
sĩ!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh gãy tiếng quát của Lí Hồng. Đường
Diệc Diễm một thân âu phục đen, sau lưng anh còn có thêm vài người đàn ông nữa
đi theo, tiến vào linh đường. Lí Hồng co quắp liếc anh một cái, cổ họng ậm ừ,
mang theo mặc kính.
“Bận cả
một ngày rồi, mệt không?” Đường Diệc Diễm đi đến bên người tôi, không thèm để ý
đến sự tồn tại của Lí Hồng, khẽ vuốt khuôn mặt mỏi mệt của tôi. Tôi lắc đầu, so
với những gì Qua Nhan đã làm cho tôi, thế này đâu có đáng gì? Tôi là một người
chị thất bại, vĩnh viễn đều thua thiệt những người quan tâm đến tôi.
“Lí nữ
sĩ, nếu không có việc gì bà có thể đi được rồi! Tôi không muốn bà quấy rầy bạn
gái của tôi!”
“Cậu!”
Lí Hồng không nhịn được quẫn bách, lập tức đùa cợt liếc nhìn bụng của tôi. “Bạn
gái? Nghe nói Đường tổng tài cách đây không lâu vừa mới đính hôn. Tôi nghĩ, cậu
trước tiên vẫn nên làm rõ, đứa trẻ trong bụng cô ấy có phải là của cậu không
đã!”
“Bà…”
Thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ, hận không thể giết chết Lí Hồng, trong mắt
rực lên lửa giận. Lí Hồng hơi run run, lui về phía sau vài bước, tay nắm chặt
túi xách, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn Đường Diệc Diễm.
“Bà
đang muốn con trai mình bị chết càng khó coi phải không?”
Lí Hồng
biến sắc, cố tỏ ra trấn tĩnh: “Đường Diệc Diễm, đừng tưởng rằng bây giờ con
trai tôi xảy ra ra chút chuyện là cậu có thể muốn làm gì thì làm, ai thắng ai
thua còn chưa biết đâu!” Trong mắt Lí Hồng có nhiều hoang mang, nhưng vẫn tỏ vẻ
không có gì lo lắng.
“Vậy à?
Vậy thì tốt thôi, gọi con trai bà đến đấu với tôi đi. Dù sao thì một trận đấu
không có đối thủ rất không thú vị!” Đường Diệc Diễm đùa cợt, khuôn mặt của Lí
Hồng trắng bệch, trừ bỏ cắn chặt răng, cũng không tìm được lý do phản bác.
“Không
cần tôi phải tự mình tiễn khách đấy chứ!”
Lí Hồng
phẫn hận liếc tôi một cái: “Diệp Sương Phi, đừng tưởng rằng cô đi theo người
đàn ông này là đã sung sướng!” Ném lại một câu ngoan độc, Lí Hồng tức giận xoay
người rời đi.
Tôi
nhìn Đường Diệc Diễm, vẻ căng thẳng trên mặt anh vẫn còn chưa rút đi, hung tợn
nhìn theo bóng Lí Hồng. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, mấy ngày nay, anh
đều an ủi, khuyên nhủ tôi, một chữ cũng không nhắc đến những ngày tôi bị giam
lỏng ở chỗ Giang Minh. Anh... có nghi ngờ tôi không? Dù sao tôi cũng ở đó lâu
như vậy, tôi... có nên giải thích một chút hay không? Tôi quay đầu, nhìn ảnh
chụp của Qua Nhan trên linh đường, một cỗ chua xót bỗng dâng lên trong lòng.
Qua Nhan... mọi truyện đã trở nên như vậy, chị còn xứng đáng để hưởng phúc sao?
Hai
ngày sau tang lễ của Qua Nhan, tôi lại trở về ngôi nhà mới. Đường Diệc Diễm mỗi
ngày đều trở về chăm sóc tôi, tựa như tất cả đã khôi phục như trước. Chỉ có
điều, chúng tôi đều hiểu rằng, cái chết của Qua Nhan đã làm cho mọi thứ từ
trước đến giờ trở nên xa xôi. Tôi mỗi ngày đều buồn bực không vui, một mình
ngồi lặng trong nhà ngẩn người, chỉ có buổi tối, khi Đường Diệc Diễm trở về tôi
mới có cảm giác hình như mình vẫn còn sống.
“Duyệt
Duyệt, chúng ta đi du lịch Nhật Bản nhé!” Hôm nay, Đường Diệc Diễm trở về nhà
bỗng nhiên nói với tôi như vậy.
Du
lịch? Lại là Nhật Bản?
Tôi
chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh. Nhắc tới Nhật Bản, tôi không khỏi vẫn có chút để
ý, thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ anh không biết chừng lại...
“Lần
này, chúng ta cùng đi!” Đường Diệc Diễm dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, mở
lời đánh gãy sự băn khoăn tôi.
Anh ôm
chặt lấy tôi. “Anh đã xem trên mạng rồi, kỳ hoa nở còn chưa chấm dứt, bây giờ
chúng ta qua đó vẫn còn kịp!”
Nhưng...
Tôi
nghi hoặc nhìn anh: “Đường thị... không thành vấn đề sao?” Thực ra tôi định hỏi
anh là vị hôn thê Phác tiểu thư không thành vấn đề sao? Dù gì thì Đường thị
cũng chỉ vừa mới khôi phục, Đại Hàn điện tử kiềm giữ cổ phần của công ty vẫn là
một vấn đề. Nếu chuyện của chúng tôi rơi vào tai bọn họ... Thực ra, đã nhiều
ngày nay tôi cũng biết được một chút tin tức qua ti vi. Tuy rằng Giang Minh vẫn
chưa lộ diện, Lí Hồng tuyên bố chính thức thay thế con trai tiếp quản tập đoàn
Giang Nguyên. Như vậy mà không đối với Đường Diệc Diễm cấu thành uy hiếp sao?
Vạn nhất, tập đoàn Giang Nguyên cũng giống Đường Diệc Diễm, bị bức đến đường
cùng quay ra phản kích, thời điểm hỗn loạn như vậy, chỉ sợ không thích hợp tay
trong tay đi du lịch!
“Anh
cũng lâu rồi chưa được nghỉ ngơi, đúng lúc này có cơ hội!” Đường Diệc Diễm thấy
bộ dáng nhíu mi khổ sở của tôi bèn thoải mái cười. Ngón tay sủng nịch điểm nhẹ
lên mũi tôi: “Tin anh đi! Nói gì đi nữa, mẹ vui vẻ, cục cưng mới có thể khỏe
mạnh trưởng thành nha!” Đường Diệc Diễm vươn tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn bụng
của tôi, trong mắt tất cả đều là nhu tình, làm cho người ta đắm chìm trong đó
không thể tự kiềm chế!
Trong
lòng bỗng nhiên dâng lên sự lo lắng, tôi dựa vào vòng tay ôm của Đường Diệc
Diễm.
“Tóm
lại, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!” Đường Diệc Diễm rút tay về, tôi hoang
mang ngẩng đầu lên. Ngày mai,