
ốn!” Đường Tỉ Lễ lập tức sợ tới mức vung tay lên, ngoan ngoãn lui vào
giường. “Không đi ra, không đi ra!”
“Vậy
mới đúng!” Nhìn bộ dáng giống trẻ con của hắn, tôi lắc đầu, dùng khăn tay xoa
xoa khuỷu tay sưng đỏ của hắn. Thật là thiên biến vạn hóa, chúng tôi từng có
thù hận sâu như biển, hiện tại lại ở chung? Không cần quá cố chấp!
Đường
Tỉ Lễ ở trên giường nhàn nhã náo loạn một hồi, không biết có phải tác
dụng của thuốc an thần hay không, hắn bắt đầu ngáp liên tục, toàn bộ thân mình
cao lớn cuộn lại ở trên giường. “Nước, uống nước!” Hắn chỉ vào bình nước bên
cạnh tôi, tôi xoay người rót nước cho hắn. Thật sự giống như một đứa nhỏ!
Tôi
cười, xoay người lại, không biết khi nào thì Đường Tỉ Lễ ở trên giường đã đi
tới bên cạnh tôi, mà ánh mắt của hắn...
“Đi
ra ngoài! Đi ra ngoài!” Giọng ồm ồm của Đường Tỉ Lễ rít gào bên tai tôi. Hơi
thở nóng bỏng phả trên mặt tôi. Hắn kèm chặt hai bên người tôi, một đường xuyên
thẳng qua hành lang gấp khúc, đi tới tầng cao nhất.
Tôi cảm
giác được một chút lạnh lẽo ở cổ, có cái gì đó chậm rãi chảy xuống mang
theo cảm giác đau đớn, nhưng vẫn không bằng nỗi đau như có ngàn vạn vết dao cứa
vào tim. Tôi chết lặng, từ từ nhắm hai mắt lại, không khóc nháo, không kêu gào,
để mặc người đàn ông phía sau mình điên cuồng bóp chặt bả vai, một tay khác của
hắn cầm dao kề sát cổ tôi. Máu dọc theo lưỡi dao lạnh lẽo chảy dài, rồi lại theo
tay hắn từng giọt từng giọt rơi xuống…
Cho dù
bây giờ hắn không giết tôi, thì không lâu nữa, tôi cũng sẽ chết vì mất quá
nhiều máu, hoặc là, hắn chỉ cần cử động một chút, trực tiếp cắt vào động mạch
cổ, tôi sẽ chết càng nhanh hơn.
Để tôi
được giải thoát, để linh hồn tôi có thể yên bình!
Tôi bất
cần, lạnh lùng nhìn đám người đang kinh sợ ở trước mặt. Họ nhìn tôi bằng sự
thương cảm, muốn tới gần, muốn khuyên can, rồi cả lo âu, kinh hãi. Những biểu
tình đó lần lượt xuất hiện trên mặt họ.
Nhưng
họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì người đàn ông đang kèm chặt bên
người tôi là kẻ điên. Trong mắt hắn luôn ánh lên cái nhìn của người tâm thần,
nói năng lộn xộn, một kẻ điên thực sự!
“Tuyệt
đối đừng làm thế, anh bình tĩnh một chút, anh nhìn cho kĩ, cô ấy không phải là
người anh muốn tìm sao, từ từ nào!” Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cẩn thận dỗ
dành, ý đồ muốn lừa gạt người đàn ông phía sau tôi. Đường Tỉ Lễ bỗng nhiên ngẩn
người, giống như đang tự hỏi, đầu nghiêng sang một bên, tay khẽ nhấc lên, lưỡi
dao vô tình xẹt qua mặt tôi.
“A!”
Tất cả đều kinh hãi kêu to. Cả đám người nín thở, sợ hãi trừng lớn mắt, tay
cứng ngắc vươn ra giữa không trung, không dám nhúc nhích.
Thật…
buồn cười!
Khoé
miệng tôi từ từ kéo lên, ngực phập phồng một cách kịch liệt, cười không ra
tiếng.
Mọi
người khiếp sợ nhìn tôi, ánh mắt như đang muốn hỏi, tôi không phải là bị doạ
cho choáng váng rồi đấy chứ?
Ngốc!
Nếu tôi thật sự ngốc thì tốt biết bao. Hoặc là tôi bị điên giống như người đàn
ông phía sau này. Như vậy, tôi sẽ không cần phải đau khổ đối diện với tất cả
tội ác.
Nhưng
không thể, tôi vô cùng tỉnh táo, thấy rõ ràng mọi thứ.
Sau
lưng, hắn bắt đầu kéo tôi di chuyển lùi lại. Những tiếng kêu sợ hãi từ bốn phía
nổi lên.
Tôi
biết rõ tại sao. Phía sau chính là vực thẳm, là cái chết!
Tầng
sáu, so với những toà nhà cao chót vót thì quả là thấp, nhưng cũng quá đủ để
làm cho người ta ngã chết!
“Ha ha
ha ha!” Đường Tỉ Lễ bắt đầu cười ngây dại, từng bước lui về phía sau.
“Ta
muốn bay, ta muốn bay…”
“Đừng
như vậy, anh nghe này!”
“Lại
đây đi, lại đây!”
Đường
Tỉ Lễ chợt dùng thêm sức, tôi đã bắt đầu cảm giác được những trận gió đang thổi
mạnh ở đằng sau. Chúng tôi từng bước lùi về, bọn họ lại từng bước tới gần.
“Anh
hãy nghe tôi nói, phía sau rất nguy hiểm, chúng ta xuống dưới lầu bay, xuống
dưới lầu nhé!” Bác sĩ lại dang rộng hai tay làm tư thế trấn an, nhẹ nhàng
khuyên bảo.
Nhưng
ông ta hình như đã quên, người này là kẻ điên, sao có thể hiểu được lời khuyên
của ông ta. Hơn nữa, ở mặt đất làm sao bay nổi, chỉ có ở chỗ cao, ở chỗ cao mới
có thể giương cánh bay xa.
Đường
Tỉ Lễ vẫn tiếp tục lảo đảo lùi ra sau. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi tử thần tuyên
án.
“A!” Đó
là tiếng kêu sợ hãi, vặn vẹo. Đường Tỉ Lễ ở phía sau đã nhanh chóng đặt tôi lên
thành ban công. Chỉ cần hắn tiến thêm một chút nữa, tôi cũng sẽ ngã xuống theo
hắn.
Tất cả
mọi người đều tuyệt vọng, không dám tới gần. Bởi vì họ biết, một khi tới gần sẽ
chỉ làm cho chúng tôi chết nhanh hơn.
Lúc
này, cùng với tiếng hét chói tai, tôi còn nghe được những tiếng bước chân dồn
dập, bối rối, còn có cả tiếng thở dốc.
Trước
cửa nhanh chóng xuất hiện một bóng người quen thuộc. Hắn đứng ở đó nhìn tôi,
không dám thở. Ánh mắt trợn to chứa đầy sự sợ hãi, trong mắt đều là bối rối.
Hắn tới gần, cả người phát run.
Tôi
chua xót cười, nhìn hắn, đờ đẫn khép mắt lại.
“A, đến
đây, đến a! Sự xuất hiện của hắn làm cho Đường Tỉ Lễ lập tức trở nên kích động,
tăng thêm lực, siết chặt lấy tay tôi, thân mình loạng choạng.
Sau đó
là những tiếng hét chói tai. Hắn l