
h
như băng của máy móc…
“Truyền
máu, tiếp thêm máu!”
“Bác
sĩ, huyết áp đang giảm xuống, tim đập rất chậm!”
“Máy
tạo nhịp tim, chuẩn bị!”
“Vâng”
“Huyết
áp 60, tim đập không ổn!”
“Lại
một lần nữa!”
“Vâng”
Ồn quá,
thật ồn ào! Tại sao lại ồn như vậy!
Rốt
cuộc, tôi mở mắt, chậm rãi lướt qua nơi phát ra tiếng ồn, cách đó không xa,
phòng giải phẫu còn chưa kịp ngăn ở bên kia, Đường Diệc Diễm đang được đeo ống
thở, bác sĩ cầm trên tay máy tạo nhịp tim lần lượt đánh trên người hắn, thân
mình hắn dường như đã hư thoát, dần suy yếu.
“Diệc...
Diệc...” Tôi muốn vươn tay ra, muốn gọi tên hắn, nhưng như thế nào cũng không
thể, chỉ biết rớt nước mắt. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân mình Đường Diệc
Diễm lần lượt hạ xuống thật mạnh. Trên màn hình, đường cong biểu trưng cho nhịp
tim của hắn đang dần chạy thành một đường thẳng.
Không,
không... Diệc Diễm... Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại! Đừng chết, không được chết!
Tuy rằng em hận anh, nhưng em thà rằng chính mình chết đi, cũng không mong anh
sẽ gặp chuyện không may!
Cho đến
bây giờ, đau khổ đều là bởi vì em yêu anh, oán hận anh đến như vậy, nhưng lại
yêu anh quá sâu đậm, yêu người làm tổn thương chính bản thân em!
Diệc
Diễm... Diệc Diễm!
“Tiểu
thư, tiểu thư!” Có vài bóng người thấp thoáng trước mắt tôi, nhưng ánh mắt của
tôi lại thẳng tắp nhìn về vị trí của Đường Diệc Diễm.
“Tiểu
thư... Tiểu thư...”
“Hô
hấp, hô hấp...” Hô hấp? Là ai đang gọi tôi? Bảo tôi hô hấp?
Đúng vậy,
tại sao lại cảm thấy lạnh thế này, tại sao tất cả dường như đều trở nên nhẹ
bẫng, tại sao lại cảm thấy mờ mịt.
“Bác
sĩ, cô ấy mở to mắt, nhưng không hiểu tại sao vẫn không có phản ứng?”
“Bác
sĩ, huyết áp đã hạ xuống mức thấp nhất!”
“Tăng
áp!”
Vì cái
gì, càng ngày càng lạnh, dần dần, tai không còn nghe được bất cứ âm thanh nào
nữa, chỉ có ong ong không ngừng, thân thể dường như trở nên thật nhẹ. Thậm chí
tôi bắt đầu cảm giác được linh hồn không chịu khống chế muốn thoát ly thể xác.
Đúng
vậy, sao tôi lại quên, sao lại quên mất, lúc giằng co với Đường Tỉ Lễ, hắn đã
đâm một nhát rất sâu bên hông tôi, nhưng tôi không mở miệng, chỉ quan tâm đến
Đường Diệc Diễm, hơn nữa lúc lăn từ trên lầu xuống, đầu tôi cũng bị va đập
mạnh! Đúng vậy, bác sĩ đang bảo tôi hô hấp, không ngừng bảo tôi, gọi tôi. Nhưng
tôi nghe không được, bắt đầu nghe không rõ ràng nữa.
Thứ gì
đó trước mắt cũng bắt đầu biến thành một mảnh sương trắng đục ngầu, vô số khuôn
mặt quen thuộc xuất hiện chớp nhoáng rồi lại biến mất trước mắt tôi.
Tôi cố
gắng nhìn rõ, nhưng tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, bóng đen dần dần bao
phủ, giây cuối cùng, tôi rốt cuộc cũng nghe được tiếng tim đập, ngay khi tưởng
rằng cái gì cũng không thể nghe được nữa, lại truyền đến được tiếng nói không
tưởng. “Sống lại rồi, sống lại rồi, bệnh nhân sống lại rồi!”
Tiếng
kêu kinh hỉ, thiết bị hiển thị tiếng tim đập nặng nề của Đường Diệc Diễm, một
nhịp, lại một nhịp. Lẽ ra nên vui sướng mới đúng, nhưng tại sao, cuối cùng tôi
lại nghe được tiếng cảnh báo phát ra từ thiết bị.
“Giọt...”
Là ai. Ngừng hô hấp, tôi không còn khí lực để tìm hiểu nữa, tôi biết, hiện tại
tôi mệt mỏi quá, rốt cuộc không tài nào mở mắt ra được. Rất muốn ngủ, rất
muốn...
Trong
đầu đã là một mảnh trắng xoá, không có giới hạn, không tìm thấy điểm cuối, tôi
biết, đi qua đó, nhẹ nhàng mà bước vào, luôn luôn có một nơi thật ấm áp đang
chờ tôi. Nơi ấm áp, không có đau khổ, chỉ có hạnh phúc!
Đây là
cảm giác của cái chết sao? Phải không?
Như
vậy…
Diệc
Diễm, vĩnh biệt, người đàn ông cùng em dây dưa suốt chín năm!
Em hận
anh, nhưng em lại yêu anh nhiều hơn cả, yêu vô cùng!
Xin lỗi
anh, hãy để em được giải thoát trước!
“Diệc
Diễm, nếu sau này em chết trước, anh sẽ thế nào?”
“Nói
bậy, Diệp Sương Phi, anh không cho phép em chết trước anh!”
“Đường
Diệc Diễm, anh tưởng anh là thần chắc? Chuyện gì cũng có thể quản sao!”
“Đương
nhiên, anh không cho phép em tàn nhẫn như vậy, em biết rõ là anh không thể chịu
đựng được, cho nên, không được!
“Như
vậy anh chết trước em thì được sao?”
“Chúng
ta cùng nhau chết?”
“Ha ha
ha, sao có thể chứ! Chẳng lẽ chúng ta hô 1,2,3, là sẽ chết?”
“Bà xã.
Dù sao, anh muốn cả đời này, cả kiếp sau nữa, vĩnh viễn vĩnh viễn đều được cùng
em ở một chỗ!”
“Được,
ông xã, chúng ta ước định đời đời kiếp kiếp!”
“Đời
đời kiếp kiếp...”
Em xin
lỗi, Diệc Diễm, xem ra em phải bội ước rồi!
Em nợ
anh, vậy thì cứ để em nợ đi, như thế, kiếp sau em mới có thể tìm được anh, tìm
được hạnh phúc của chúng ta!
Sau
đó...
oOo
Là ai,
tôi là ai?
Tôi mê
man nhìn người phụ nữ trước mắt. Bà ấy nói, bà ấy là mẹ của tôi. Tôi dại ra
nhìn bà ấy, nhưng lại không cảm giác được một chút ấm áp của người mẹ. Người
phụ nữ này từ sau khi tôi mở mắt ra vẫn luôn canh giữ bên người tôi, khóc, mỗi
lần nhìn tôi, hai mắt lại đỏ bừng, có lẽ bà ấy thật sự là mẹ của tôi, nếu không
thì sao lại đau khổ như vậy?
Nhưng
tôi thật sự không thể nhớ được, cái gì cũng không nhớ. Bao gồm cả bà ấy!
Nhưng
bà ấy dường như cũng không hề phiền c