pacman, rainbows, and roller s
Cấm Tình

Cấm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326155

Bình chọn: 9.5.00/10/615 lượt.

ại càng gấp, vươn tay ra như muốn nắm lấy cái

gì đó, nhưng lại bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo của tôi.

“Không!

Đừng!” Hắn dùng ánh mắt cầu xin hướng về phía tôi, từng bước tiến lại gần.

Vô dụng

thôi! Tôi buồn bã cười, lạnh lùng liếc hắn một cái. Nếu hắn đã tới đây, vậy thì

kết thúc mọi thứ đi. Kết thúc tất cả trước mặt hắn!

Hãy

chăm sóc tốt cho Tinh Vũ! Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhẹ nhàng mấp máy

khóe miệng, yên lặng hướng về phía Đường Diệc Diễm, tiếp theo, tôi biểu lộ với

hắn những cảm xúc đã rất lâu rồi tôi không biểu lộ, ấm áp nhất, chân thành

nhất, nở một nụ cười thật hạnh phúc, không có bi thương.

“Không!”

Khi tôi xoay người thả mình nhảy xuống, phía sau vang lên tiếng kêu tê liệt,

đau đớn.

Tôi

bình tĩnh nhắm mắt lại, thong dong ngả người ra sau. Đã xong, tất cả mọi đau

khổ… vĩnh biệt con, vĩnh biệt Đường Diệc Diễm!

“Không!”

Một đôi

tay giật mạnh lấy thân thể tôi, tôi vội mở mắt ra, trừng lớn, phía trên, Đường

Diệc Diễm đang gắt gao bắt lấy khuỷu tay của tôi, tay kia gian nan túm chặt lan

can, không chịu buông, bởi vì cố sức mà gân xanh trên mặt hiện rõ, mà sau lưng,

Đường Tỉ Lễ đang chậm rãi giơ dao lên.

Dao…

loé lên ánh sáng chói mắt!

“Buông

tay mau!” Tôi hướng về phía Đường Diệc Diễm hô to: “Phía sau!”

Đường

Diệc Diễm thậm chí còn không thèm quay đầu, gắng hết sức kéo tôi lên…

Tại sao

hắn không né, dao sắp đâm đến…

“Đừng!”

Mắt nhìn thấy dao xẹt qua không trung tạo nên một đường cong lạnh như băng,

ngay sau đó hạ xuống. Tôi sợ tới mức thét chói tai, nhắm mắt lại.

“Ba!”

Đó là âm thanh của cái gì đó bị đâm, tôi nhắm mắt lại nhưng lại bị thứ gì đó

che phủ, mang theo mùi vị của máu bay vào trong mũi. Tôi lập tức mở mắt ra, bị

hình ảnh trước mắt làm cho hoảng sợ đến ngây người. Trước mặt, thân mình Đường

Diệc Diễm che ở trên đỉnh đầu của tôi, máu tươi đỏ sẫm theo lưng hắn chảy

xuống, nhanh chóng nhiễm đỏ cả quần áo, phía sau, Đường Tỉ Lễ dùng bộ mặt dữ

tợn nghiến răng nghiến lợi nắm chuôi dao còn đang cắm trên lưng Đường Diệc

Diễm, thần trí bất ổn khẽ thì thào.

“Diệc

Diễm, Diệc Diễm!” Tôi kinh hoàng hô lên, lệ rơi đầy mặt, mồ hôi còn lưu lại

trên trán hắn rớt xuống khuôn mặt tôi, chua xót, nhưng phía sau như vậy mà hắn

vẫn còn không chịu buông tay, gắt gao cắn khớp hàm, dùng hết toàn lực kéo tôi

lên. Chờ đến khi chân tôi vừa chạm đất, hắn lập tức kiệt sức ngã xuống.

“Diệc

Diễm!” Tôi đỡ lấy thân mình đang trượt xuống của hắn, máu tươi lập tức nhiễm đỏ

cả tay tôi. “Diệc Diễm! Diệc Diễm!”

“Hung

thủ! Đã chết, ha ha ha… ha ha ha ha…” Ngay khi Đường Diệc Diễm ngã xuống, Đường

Tỉ lễ cũng rút dao ra, máu càng tuôn xối xả, tôi vừa khóc vừa ôm thân mình

Đường Diệc Diễm. “Diệc Diễm, Diệc Diễm!”

Đường

Tỉ Lễ dường như nổi cơn điên hướng về phía chúng tôi đánh tới, tôi ra sức ngăn

chặn, giằng co với hắn.

Ngay

tại thời khắc đó, bác sĩ thừa cơ vọt lên, vài người khác vội giữ Đường Tỉ Lễ

đang điên cuồng lại. Hắn vẫn tiếp tục điên cuồng mà la to, giãy dụa.

“Diệc

Diễm, Diệc Diễm!” Tôi không ngừng gọi tên Đường Diệc Diễm, hắn nằm trong lòng

tôi, nhìn tôi, cười một cách suy yếu: “Em rốt cuộc đã chịu gọi anh rồi!”

“Diệc

Diễm, Diệc Diễm!” Ngốc qúa, tại sao lại ngốc như vậy, rõ ràng đã biết, rõ ràng

biết em hận anh, tại sao còn đối xử tốt với em như vậy, tại sao!

“Bác

sĩ, bác sĩ!” Tôi khóc hô, gắt gao ôm Đường Diệc Diễm, bác sĩ đang kìm giữ Đường

Tỉ Lễ lập tức chạy đến bên người chúng tôi, ba chân bốn cẳng nâng thân mình

Đường Diệc Diễm lên.

“Diệc

Diễm, Diệc Diễm!” Tôi gắt gao theo sát bên người Đường Diệc Diễm, lo lắng gọi,

nước mắt mơ hồ trong mắt tôi.

“Duyệt

Vũ... Duyệt Duyệt...” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm dần dần trở nên vô lực,

nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy tay tôi.

“...Anh

trả bọn họ, đều trả hết, không cần tiếp tục...” Tiếng của hắn càng ngày càng

trở nên nhỏ hơn.

“Diệc

Diễm, Diệc Diễm...” Tôi lớn tiếng hô, trơ mắt nhìn Đường Diệc Diễm khép mắt

lại. “Không... Không... Diệc Diễm!”

“Diệc

Diễm!” Tôi theo bên cạnh cáng, gắt gao nắm tay Đường Diệc Diễm, trên người,

trên tay tất cả đều là máu của hắn, nhìn thấy ghê người, tôi lo lắng la lên,

khóc rống, chạy, chạy, dưới chân bỗng nhiên trở nên run rẩy, một trận đau đớn

cùng cực bắt đầu lan tràn khắp cơ thể tôi...

Trước

khi té xỉu, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng Đường mẫu đi nhanh về phía tôi, đầu đau

quá, đau kịch liệt. Một khắc trước khi ngã xuống, tôi cảm giác được cơ thể nhu

nhuyễn của mình trượt mạnh, tiếp theo, cơ thể truyền đến những cơn đau kịch

liệt, tôi chỉ nghe được những tiếng kêu bối rối truyền đến bên tai.

“Bác

sĩ, có người ngã xuống lầu!”

“Tiểu

Phi”

Nằm

xuống nền đất, trên trán có thứ chất lỏng ấm áp lưu lại, đầu càng đau dữ dội,

tựa như bị xé rách, trước mắt tối đen. Cuối cùng tôi không còn nghe được bất cứ

thanh âm nào nữa…

“Hô

hấp, hô hấp!” Bên tai là những âm thanh hỗn độn, đầu đau quá, đau quá. Tôi liều

mạng muốn mở to mắt, nhưng lại vẫn bất lực, chỉ nghe thấy những tiếng vang không

ngừng truyền đến bên tai, tiếng kêu la đầy trống rỗng, thanh âm hỗn loạn lạn