
ghĩ, rất nhiều người chỉ có bề ngoài là ra vẻ tiền tài chồng chất, bao gồm cả
uy nghiêm, nhưng Đường Triết Lý bề ngoài thoạt nhìn tuyệt không cứng nhắc,
giống như một người ông hiền lành. Nhưng chú Lý nói cho tôi biết, ông ta là ông
của Đường Diệc Diễm, là tổng tài của Đường thị, khuôn mặt kia tất
nhiên không thể nào hòa ái .
Tôi mở
cửa ra, ông ta tiến vào từng bước một, tiếng bước chân trầm ổn nhưng tại sao
lại nghe chói tai đến vậy.
Đối với
kẻ có tiền, thời gian đều là quý giá. Ông ta vừa đến đã lập tức đi thẳng vào
vấn đề, nói cho tôi biết ông ta muốn tôi rời khỏi Đường Diệc Diễm, tôi không
xứng cùng cháu của ông ta ở cùng một chỗ!
Tôi
chua xót cười. Nếu cháu ông nguyện ý buông tay, tôi cầu còn không được!
“Cô
đừng tưởng rằng cháu của ta phải lòng cô là cô có thể nhận được bất cứ thứ tốt
đẹp gì từ nó, Đường gia không cần cái loại ngu ngốc này, ta đã quyết định hủy
bỏ tư cách thừa kế của nó, cho nên, từ nay về sau, nó chỉ là kẻ sống phóng túng
bên ngoài, không người nào còn cần nó nữa đâu!” Cậy gậy của ông ta nặng nề nện
trên sàn nhà.
Không
hổ là sàn nhà cao cấp, ông ta dùng sức như vậy, thế mà không có chút sứt mẻ!
Tôi đùa
cợt đứng ở góc xa, ông ta muốn nghĩ thế nào thì cứ để thế đi, dù sao tôi
cũng biết rằng mình có giải thích thế nào, ông ta vẫn sẽ khư khư cố chấp cho
rằng ý nghĩ của mình mới là chính xác nhất.
Tôi
cũng không quên ông ta là ông của Đường Diệc Diễm .
Đều
ngông cuồng như nhau!
“Cô ra
giá đi!” Thấy tôi không nói lời nào, ông ta bèn đưa ra cho tôi đề nghị này .
Tiền,
lại là tiền, quả thực ông ta cũng chỉ có tiền, đáng thương cho vẻ ngoài
kia, ông ta cái gì cũng không có.
Tôi nói
rồi, tôi đã thay đổi, không còn là Diệp Sương Phi trước kia chỉ biết uỷ mị
tránh ở góc tường khóc lóc!
“Nếu đã
như vậy, tôi muốn toàn bộ tập đoàn Đường thị!” Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, nhìn
khuôn mặt của ông ta trở nên xanh mét.
“Diệp..
tiểu thư!” Chú Lý đứng một bên nhịn không được ngăn cản tôi.
“Đồng ý
không? Lấy toàn bộ tập đoàn Đường thị trao đổi tự do của cháu ông!”
Ông ta đương nhiên sẽ không đồng ý, tôi chính là cố ý , tôi muốn ông ta khó xử,
ông ta không phải muốn một cái giá sao? Tôi nói, chỉ sợ ông ta không chấp nhận
nổi.
“Cô...”
Ông ta tức giận giơ cây gậy lên, có lẽ ông ta thật sự muốn đánh tôi, không cần
hoài nghi, đáp án là bởi vì ông ta là ông của Đường Diệc Diễm.
“Cô có
biết rằng, tôi có thể dễ dàng hủy hoại cô!” Ông ta dường như không nhịn
được nữa, có lẽ không nghĩ rằng tôi lại khó giải quyết như vậy, miệng ông ta
bất giác run rẩy .
Giống
nhau, ngay cả cách uy hiếp người khác cũng giống nhau, xem ra Đường Diệc Diễm
đi theo ông ta thật đúng là đã học được hữu mô hữu dạng!
“Đường
tiên sinh, đến hỏi chính cháu của ông đi, chỉ cần hắn nói một câu, tôi sẽ
không lấy gì cả mà rời khỏi nơi này…” Tôi cũng chẳng muốn cùng hắn dây dưa.
Chỉ cần
cháu của ông không dây dưa, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các người.
Tôi
dũng cảm nghênh đón ánh mắt phẫn hận của ông ta. Bộ dạng của ông ta trở nên
càng ngày càng vặn vẹo, lửa giận hỗn loạn.
Sau khi
nghe xong câu nói cuối cùng của tôi, ông ta tức giận bỏ đi. Chú Lý trước khi
rời khỏi còn lo lắng liếc tôi một cái.
Tôi tất
nhiên không hề đem những lời uy hiếp đó để vào mắt, Đường Diệc Diễm đã sớm cho
tôi được chứng kiên sự lợi hại của gia đình hắn, có thể dùng bất cứ thủ đoạn
tồi tệ nào, tôi thật không nghĩ ra được chiêu mới mẻ nào nữa.
Di động
bỗng nhiên vang lên, là Việt Phong!
“Sao em
lại tắt máy vậy?” Giọng nói đầy vẻ vội vàng của Việt Phong vang lên ở đầu dây
bên kia.
“Máy em
hết pin!” Thực ra là do Đường Diệc Diễm tắt cả nguồn điện thoại của tôi, chỉ có
lúc hắn đi rồi, tôi mới dám khởi động máy.
“Hắn...
có làm khó em không?”
“...Không,
Việt Phong, anh thế nào, ổn chứ? Có người đến làm phiền anh sao?”
“Không
đâu, em yên tâm... Tiểu Diệp, tất cả sắp kết thúc rồi, rất nhanh thôi…” Ngữ khí
của Việt Phong khiến tôi cảm thấy bất an.
Rốt
cuộc, Việt Phong đã gạt tôi chuyện gì?
“Việt
Phong…” Tôi rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại phát hiện chính bản thân mình
bỗng nhiên rất sợ hãi, sợ hãi biết chuyện, sợ hãi biết ẩn tình gì đó của Việt
Phong. Cho nên tôi trốn tránh tìm ra chân tướng!
Lúc
này, dạ dày lại bắt đầu chao đảo.
“Nôn…”
Cảm giác dạ dày co thắt đau đớn lúc trước dường như đã trở lại, tôi vội vàng
lấy tay che miệng.
“Tiểu
Diệp, em sao vậy?”
“Không...
Không.. Việt Phong, em sẽ gọi điện thoại cho anh sau!” Vừa dứt lời, tôi vội
vàng dập máy, chạy nhanh tới toilet, ghé vào bồn. Sau khi nôn được một ít, dạ
dày mới bắt đầu dịu đi tí chút, nhưng thân thể đã mềm nhũn.
Tôi dựa
vào vách tường ngồi xuống, thở phì phò.
Mệt mỏi
quá, thân thể mệt mỏi, trái tim cũng héo tàn!
Nhìn
tôi đầy miệng thức ăn, Đường Diệc Diễm ngồi ở phía đối diện dường như có chút
kinh ngạc nhìn tôi: “Hình như dạo này em rất thèm ăn?” Nói xong, hắn còn thuận
tay gắp cho tôi một miếng thịt.
Tôi vui
vẻ nhận, đưa vào miệng.
Gần đây
tôi ăn khá nhiều, dù sao cũng phải ăn no thì mới có sức ch