
hững ánh đèn nhấp nháy phát ra từ máy ảnh, cố ý thu người lại,
nhưng thân mình lại bị Đường Diệc Diễm gắt gao ôm vào trong lòng. Nhìn những
ánh mắt kinh ngạc kia, tôi cũng vô lực đi thanh minh. Hắn cuồng vọng tuyên bố
quyền sở hữu đối với tôi, ác ý muốn cho mỗi một người ở đây đều phải dùng ánh
mắt như vậy để nhìn tôi, thậm chí là tò mò sao tôi có thể may mắn đứng bên
người hắn.
“Đường
tiên sinh, bạn gái của ngài thật đúng là xinh đẹp!” Một người đàn ông liếc nhìn
tôi, lên tiếng.
Quả
thực sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn chính mình trong gương, tôi cũng phải
lặng đi vài giây, cảm giác duy nhất chính là câu nói ‘người đẹp vì lụa’ thực sự
rất chí lý.
Không
biết khi nào thì mái tóc đen dài đến thắt lưng đã được uốn thành từng lọn sóng
nhỏ mềm mại thả ở sau người, một dòng tóc đen trút xuống hoà lẫn với bộ lễ phục
trắng thuần khiết, trang điểm tinh tế, không quá xinh đẹp nhưng lại vẽ ra tính
cách lãnh đạm của tôi.
Tôi
nghĩ những thứ đắt tiền cũng chưa hẳn là không tốt, ít nhất lần này chuyên viên
trang điểm đã làm lộ ra toàn bộ mị lực ẩn chứa trong tôi.
Nhưng
ngay cả khi như vậy, bản chất vẫn không thể thay đổi, tôi nhiều nhất cũng chỉ
có thể nói là thanh tú, xinh đẹp. Xinh đẹp, từ này dùng để hình dung những phụ
nữ cao quý, tao nhã, không phải dành cho tôi. Cho nên thay vì nói là ca ngợi,
nên dùng từ mỉa mai có lẽ sẽ chính xác hơn.
Nhưng
người đàn ông này lại thốt ra câu nói kia, đương nhiên đều là vì nhân vật đang
đứng cạnh tôi đây.
Tôi cúi
đầu hừ hừ.
Đường
Diệc Diễm lại tỏ ra rất hưởng thụ, nhấp một ngụm rượu, cổ họng khẽ dao động một
chút, hắn cúi đầu nhìn tôi, hôn lên trán tôi một cái: “Cô ấy là bảo bối của
tôi…”
Thân
mình tôi cứng đờ, ngay lập tức nhìn thấy nét mặt của người đàn ông kia khẽ run
rẩy một chút, biểu tình cực độ mất tự nhiên, những người đứng xung quanh cũng
như vậy.
Bọn
chắc đang nghi ngờ mắt thẩm mỹ của vị thiên tài này, cả một bó lớn mỹ nữ mà còn
không cần, lại đi tuyển tôi - loại rau xanh tiểu chúc này.
“Đúng
vậy... Ha ha ha.. Tiểu thư thật sự là hạnh phúc!” Anh ta nhanh chóng che giấu
sự thất thố của mình, nặn ra khuôn mặt tươi cười.
“Tại
sao?” Tôi bỗng nhiên có ý tưởng trêu đùa anh ta, bèn tựa vào lòng Đường Diệc
Diễm, nhìn anh ta. Anh ta ngẩn người, hẳn là không nghĩ rằng tôi bỗng nhiên nói
như vậy, chỉ biết dại ra nhìn tôi.
“Tại
sao lại nói tôi rất hạnh phúc mà không nói rằng anh ấy quá may mắn?” Tôi hỏi,
vừa lòng nhìn khuôn mặt anh ta lộ ra sự bối rối, xấu hổ đứng đó. Khuôn mặt dối
trá kia trong nháy mắt biến hoá thành n loại biểu tình, thật sự là thú vị!
Tôi
nghĩ, có lẽ là ở cùng Đường Diệc Diễm quá lâu, cho nên tôi cũng học được kiểu
mắt lạnh nhìn bộ dạng người khác quẫn bách. Bộ dáng lúc này của người đàn
ông kia lại làm cho tâm tình của tôi cảm thấy tốt?
Bên
người lập tức truyền đến tiếng cười nặng nề của Đường Diệc Diễm, hắn đã lâu
chưa cười như vậy, bộ ngực phập phồng cao thấp. Tay vòng lên ôm lấy bả vai của tôi, phần da thịt đang bại
lộ trong không khí bị hắn cố ý vỗ về đầy dịu dàng.
“Lí
tổng, anh thật sự đã nói sai rồi, bảo bối của tôi nói rất đúng, là tôi may
mắn!”
“Ha ha
ha, đúng đúng... đúng vậy!” Mặt anh ta bỗng chốc đỏ bừng lên, không ngừng đổ mồ
hôi, tay co quắp dán chặt hai bên người, bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự chật
vật của anh ta. Những người vừa nãy còn đang nhìn tôi, biểu tình lập tức trở
nên càng thêm kỳ lạ.
Ta
không thèm nhắc lại, bọn họ lại chuyển qua đề tài khác, tôi cũng chẳng có hứng
thú, nhàm chán nhìn qua nơi khác. Xa xa bỗng thấy Trương Tuyết Ngưng mặc một bộ
lễ phục màu đỏ tươi đứng một bên, chú ý thấy tôi, cô ấy còn thân mật hướng về
phía tôi nhấc ly rượu lên, tôi cũng lịch sự gật đầu lại.
Không
hiểu sao, tôi có cảm giác rất quái lạ đối với Trương Tuyết Ngưng, tổng cảm thấy
trong lòng có chút hoảng hốt không yên, có chỗ nào đó không ổn! Tóm lại là lạ.
Lúc
này, MC bắt đầu triệu tập phóng viên đứng một chỗ, Đường Diệc Diễm có vẻ như là
người chủ trì yến hội lần này, hắn nói nhỏ bên tai tôi một câu: “Chờ anh!” Sau
đó bèn bước lên đài, những người ở bên ngoài nhìn những động tác vô cùng thân
thiết đó như thể là tình nhân quấn quýt bên nhau.
Những
ánh mắt vừa đố kị lại vừa hâm mộ xung quanh khiến tôi chỉ biết bất đắc dĩ lắc
đầu, chỉ có tôi hiểu, cũng chỉ có tôi thấy, đằng sau khuôn mặt hoàn mỹ kia là
bộ mặt dữ tợn, là linh hồn của ác ma!
Chẳng
biết trên đài đang nói gì, cũng không liên quan đến chuyện của tôi. Tôi lén lút
lui vào một góc sáng sủa, đứng từ xa nhìn đám người đang xúm lại kia, bọn họ
đều rướn cổ chú ý lên đài, nghe, nói, nghị luận. Nhưng tôi hoàn toàn không đếm
xỉa gì đến.
Lại qua
một lúc lâu sau, khi tôi nhàm chán ngáp mấy cái, trong đại sảnh lại vang lên một
giai điệu làm tôi tò mò ngẩng đầu.
Tôi
nghe được giọng nói của người nào đó: “Bây giờ, xin mời Đường Diệc Diễm tiên
sinh bắt đầu điệu nhảy đầu tiên của đêm nay!”
Tiếp
theo, tôi lập tức nhìn thấy Đường Diệc Diễm, hắn chậm rãi đi tới, mỉm cười, mọi
người đều tránh đường cho hắn, sau đó