
hắn kéo tay một cô gái.
Trương
Tuyết Ngưng!
Bọn họ
đứng chung một chỗ thật quá xứng đôi! Tuấn nam mỹ nữ, đồng dạng khí chất cao
nhã như nhau.
Có
người hiểu chuyện đã muốn quay đầu sang bên này nhìn tôi, vẻ mặt đồng tình.
Dường
như muốn nói, mới một giây trước đó còn lời thề son sắt nói ai kia là bảo bối
của hắn, mà bây giờ lại nắm tay cô gái khác khiêu vũ. Thời gian tôi được sủng
ái thật quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến kinh ngạc.
Tôi thờ
ơ nhún nhún vai, vừa rồi tôi còn sợ hắn chọn tôi nữa kìa.
Tôi
cũng không muốn cùng hắn ôm nhau khiêu vũ trước bao nhiêu đôi mắt trợn trừng!
Vô tình
liếc nhìn màn biểu diễn tuyệt vời đó một cái, tôi lại thong thả bước đến đại
sảnh bên kia. Nơi này có một tấm kính thuỷ tinh rất lớn, đại sảnh ở tầng cao
nhất, từ đây nhìn xuống, toàn bộ thành thị huyên náo, toàn bộ thế gian phồn hoa
đều có thể thu hết vào trong đáy mắt! Cảm giác như mình là chúa tể của thế giới
này?
Thì ra,
đứng ở chỗ cao lại có cảm giác như vậy, không phải là điên cuồng sao? Gần đây,
tôi thường xuyên có cảm giác này, tôi dường như không giống với trước kia, bắt
đầu trở nên mạnh mẽ, liều lĩnh, trong lòng có điều gì đó đang bành trướng, hơn
nữa, tất cả những điều này đều là bởi vì Đường Diệc Diễm. Là do hắn vô thức từng
bước một thay đổi tôi. Tôi không thích sự thay đổi này, nhưng lại ngăn cản
không được…
Rốt
cuộc, tôi đang suy nghĩ điều gì, chính bản thân mình cũng không hiểu được!
“Công
chúa cao quý, có thể cùng tại hạ nhảy một bản sao?” Phía sau vang lên tiếng nói
ngượng ngùng, cố ý đè nặng âm điệu, khiến người ta nổi gai ốc.
Không
biết có phải tên nào đó giống như Đường Diệc Diễm, làm ra vẻ có cả bó lớn đàn
bà xinh đẹp mà không thèm, lại muốn đến trêu chọc tôi?
Tôi
nhíu mi, xoay người lại, tò mò muốn biết thần thánh phương nào, nhưng lại nhìn
thấy Trần Việt Phong với một thân âu phục màu xám bạc, lịch lãm đứng trước mặt
tôi, mỉm cười.
“Việt...
Việt Phong!” Tôi tưởng như mình đang mơ, ngây ngốc đứng đó.
“Công
chúa của tôi, tôi có vinh hạnh này sao?” Việt Phong vừa cười vừa bước đến bên
tôi, tao nhã vươn tay ra trước mặt tôi.
Tôi vẫn
còn đang rung động chưa phục hồi lại tinh thần, nhìn cánh tay đang vươn ra của
anh, những tiếng vỗ tay nhắc nhở bỗng truyền đến bên tai. Xa xa, màn khiêu vũ
điêu luyện của Đường Diệc Diễm và Trương Tuyết Ngưng khiến cho cả đại sảnh ủng
hộ. Không ít người đã theo sự dẫn dắt của họ mà tiến vào sân nhảy!
“Việt
Phong, sao anh lại ở chỗ này?” Chẳng lẽ anh không nhìn thấy tên ác ma kia sao?
Anh muốn làm gì?
Tôi
kích động kéo anh qua một bên, trốn ở sau cột đá, lo lắng nhìn anh: “Việt
Phong?”
“Anh
nhớ em, Tiểu Diệp” Anh ôm tôi.
“Cùng
anh nhảy một bản đi! Hãy tin tưởng anh!”
Tin
tưởng? Lại là tin tưởng.
Tôi
hoang mang nhìn anh, thật sự không rõ anh ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Đến
đây đi! Công chúa…” Ý cười trong đáy mắt Việt Phong càng thêm sâu sắc, tay anh
lại đưa tới trước mặt tôi, cảm giác ấm áp vờn quanh người tôi.
Ma xui
quỷ khiến thế nào tôi lại chậm rãi vươn tay ra, mắt thẳng tắp nhìn anh. Rốt
cuộc là em hoa mắt rồi sao, vương tử của em, anh tới đây đón em sao?
Việt
Phong thuần thục mà dẫn dắt tôi xoay tròn, tôi chậm rãi khiêu vũ cùng anh,
tiếng nhạc du dương quanh quẩn bên tai, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại
tôi và Việt Phong, tất cả những tranh cãi ầm ĩ, tất cả sự phân tranh đều không
còn, chỉ có hai trái tim đồng điệu.
Tôi dựa
vào đầu vai Việt Phong, si mê khép mắt lại, cảm nhận tiếng tim đập cuồng loạn
của anh vì tôi mà cuồng nhiệt nhảy lên.
Việt
Phong, Việt Phong…
Bốn
phía bỗng nhiên vang lên những tiếng kêu sợ hãi đánh gãy cảm xúc của tôi, thân
mình Việt Phong cứng đờ, tôi theo ánh mắt của anh nhìn lại, sắc mặt lập tức trở
nên trắng bệch.
Tôi hít
mạnh một hơi, trước mặt là Đường Diệc Diễm với vẻ mặt lo lắng đang đứng ở nơi
đó, bàn tay siết chặt lại, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Sẽ
không, hắn sẽ không dám đâu, đây là nơi công cộng...
Ngay
khi tôi vẫn còn ôm tâm lý cầu may, những tiếng thét chói tai đã nổi lên khắp
bốn phía, tôi bị đẩy ra, Đường Diệc Diễm đánh mạnh một quyền lại đây. Mới một
giây trước hai người còn đang áo mũ chỉnh tề mà giờ đã xoay qua đánh nhau chỉ
trong nháy mắt.
Những
tiếng kêu la hoảng hốt, ánh đèn từ máy ảnh không ngừng chớp lên, tiếng gầm gừ
tràn ngập toàn bộ đại sảnh, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Đột ngột
xảy ra biến hóa làm cho tôi trở tay không kịp, chỉ biết sững sờ đứng đó.
“Diệc
Diễm, dừng tay…” Rốt cuộc cũng có người dám đi ra kéo Đường Diệc Diễm lại, tách
hai người bọn họ ra.
“Dừng
tay…”
Tôi
không rõ sự hỗn loạn đã chấm dứt như thế nào, lúc phản ứng của tôi quay trở
lại, tôi đã bị Đường Diệc Diễm hung hăng đè ngã ở trên giường.
“Cô
thèm khát như vậy sao?” Đường Diệc Diễm phát hỏa, kéo cổ áo, hướng về
phía tôi rít gào!
Tôi lấy
tay chống đỡ thân mình đang run run, sợ hãi lui về phía sau, tôi biết hắn định
làm gì tôi, hắn lại muốn đối xử tàn nhẫn với tôi một lần nữa.
“Tôi
nói rồi, đừng chọc giận tôi, tại sao cô vẫn