Ring ring
Cẩm Vân Che Mạch Thượng Sương

Cẩm Vân Che Mạch Thượng Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323774

Bình chọn: 7.5.00/10/377 lượt.

không cần mỗi ngày đều phải đi thỉnh an người. Tiểu thư nếu cứ đi như vậy, thứ nhất thái hậu cũng không thể lập tức ăn cơm, vì là tâm bệnh nên phải từ từ mới dứt được. Thứ hai, bên ngoài thời tiết nóng như vậy, tiểu thư bây giờ lại một mà hai người, nếu có điều gì xảy ra, vậy làm thế nào mới tốt đây?”

Nguyễn Vô Song thở dài, nhìn xa xa, qua khung cửa sổ tựa như có sương khói vấn vít bên hồ, như vậy nhìn lại thấy không khí trong vườn vừa ẩm vừa ấm, đình viện lầu các, toàn bộ đều là màu xanh biếc. Bác cùng tiên đế đã là vợ chồng mấy chục năm, chung quy lại là vẫn có tình cảm. Cho dù trong lòng tiên đế có người khác, sở dĩ làm mọi việc đó cũng chỉ vì chính mình mà thôi, nhưng năm tháng trôi qua, bác vẫn không thể quên được. Trong vài chục năm đó đã trải qua những gì, cũng chỉ trong lòng bác hiểu rõ nhất. Nếu không vì sao khi tiên đế ra đi, bác liền ngã bệnh như vậy? Cảnh còn người mất, bi ai như vậy khó có ai không đau lòng cho được.

Mới đứng dậy, đã cảm thấy trong bụng có gì đó khác thường, vội dựa người vào bàn. Mặc Lan đứng bên cạnh cũng đã nhìn ra điểm không thích hợp, vội nói: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

Nguyễn Vô Song hít một hơi thật sâu, nhưng đau đớn dường như lại một lần nữa ập tới, chậm rãi nói: “Hình như sắp sinh, dìu ta đến bên giường!” Mặc Trúc vội vén mành, hướng những thị nữ và nội thị đằng sau phân phó: “Mau, nhanh đi mời thái y và bà đỡ.” Thật ra thái y và bà đỡ đã sớm được sắp xếp ổn thỏa rồi. Nội thị đang đứng khoanh tay vội chạy đi ra ngoài.

Không khí lặng như từ không có một chút gió. Trên trán mồ hôi liên tục tuôn rơi, mặc dù thị nữ đã dùng khăn lụa để lau mà vẫn không giảm, toàn thân mồ hôi đã đổ đầm đìa, cả người đã ướt đẫm. Nguyễn Vô Song chỉ cảm thấy từng trận, từng trận đau đớn đánh úp xuống, nàng ngay cả sức để nói to cũng không hề có. Bà đỡ ở bên tai không ngừng kêu: “Nương nương, dùng sức, lại dùng sức . . .” còn có thanh âm của đám người Mặc Lan và Mặc Trúc: “Nước ấm . . . nhanh lên . . . lập tức lấy một chậu!” Người đã đau đến mức chết lặng . . .

Ngoài điện Chiêu Dương, trên giá cắm nến đều là những cây nến đỏ, ánh lửa bập bùng chiếu xuống làm bóng dáng Bách Lý Hạo Triết kéo dài trên mặt đất. Hắn đứng khoanh tay, nhìn bóng đêm tĩnh mịch.

Nội thị thân cận Thạch Toàn Nhất đến gần, vừa cung kính vừa có chút chần chờ nói: “Hoàng thượng . . . thái y nói đã quá một canh giờ . . . mà vẫn chưa sinh hạ hoàng tử, phỏng chừng là . . . là khó sinh.” Bách Lý Hạo Triết mạnh mẽ xoay người, nhìn thẳng vào hắn. Thạch Toàn Nhất không khỏi kinh ngạc, cúi thấp đầu xuống. Từ lúc còn là hoàng tử đến khi đăng cơ lên làm tân hoàng đế, ngài từ trước đến nay luôn trầm tĩnh, rất ít khi nhìn thấy bộ dạng tươi cười, cũng hiếm người có thể đoán được suy nghĩ của ngài. Lúc này, bị ngài nhìn chằm chằm như vậy, nhịn không được đã muốn mồ hôi lạnh đầm đìa, sợ hãi nói: “Hoàng thượng, hay là . . . hay là . . . đi Thái miếu cầu phúc?” Vương triều Bách Lý có một phong tục, hoàng hậu nếu khó sinh, hoàng đế phải tự mình đi đến Thái miếu cầu phúc, cầu liệt tổ liệt tông phù hộ.

Thạch Toàn Nhất vẫn cúi đầu, nửa ngày mà vẫn không nghe thấy giọng nói của Bách Lý Hạo Triết, hơi hơi nâng đầu, chỉ thấy Bách Lý Hạo Triết đã đi nhanh vào trong điện, vạt áo choàng sau người hắn vẽ thành một đường cong đẹp đẽ. Hắn chạy theo, vội vàng nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng, không thể vào trong điện.” Hoàng thượng đứng ở cửa, hướng hai thị nữ ở bên nói: “Mở cửa, nhanh.” Thanh âm không lớn, nhưng đã làm bọn thị nữ run như cầy sấy, vội đẩy cửa ra.

Thạch Tòan Nhất vẫn còn đứng ở phía sau nói: “Hoàng thượng, người là bậc cửu ngũ chí tôn, trăm ngàn lần không thể . . .” lời còn chưa nói hết, Bách Lý Hạo Triết đã đi vào bên trong. Hắn thở dài một hơi, quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy mấy thủ hạ, chính là mấy tiểu nội thị đang ló đầu nhìn ra, cả giận nói: “Nhìn cái gì, còn không theo ta đi Từ Trữ Điện mời Thái Hậu nương nương lại đây.”

Một đám người bên trong điện nhìn thấy Bách Lý Hạo Triết tiến vào, ngẩn ngơ, phản ứng của Mặc Lan và Mặc Trúc là nhanh nhất, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng cát tường!” Những người khác lúc này mới tỉnh ngộ, toàn bộ đều quỳ xuống.

Bách Lý Hạo Triết bực bội phất phất tay: “Đều đứng lên cho ta.” Đi hai ba bước đã tới bên giường, chỉ thấy Nguyễn Vô Song hai mắt nhắm nghiềm, trên mặt đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không thấy có chút sắc hồng nào. Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vào bà đỡ: “Chuyện gì xảy ra đây?” Bà đỡ chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo của hoàng thượng, lúc này đã bị dọa tới hoang mang lo lắng, thấy hoàng đế hỏi, đã muốn bùm một tiếng quỳ xuống, liều mạng dập đầu.

Bách Lý Hạo Triết đưa mắt quay lại nhìn Nguyễn Vô Song, lấy khăn lụa từ tay thị nữ, chậm rãi lau mồ hôi trên mặt nàng, ánh mắt nhu hòa vô hạn, phun ra mấy chữ lại làm cho người ta hết hồn: “Hoàng hậu và hài nhi nếu có chuyện gì xảy ra, toàn bộ các ngươi đều chôn cùng cho ta.”

Nguyễn Vô Song mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có người vẫn nắm tay nàng, rất chặt, giống như đang c