
ng, sáng lạn như hoa quỳnh, kiều diễm như ánh trăng, khiến người ta chìm đắm vào đó.
Hắn dừng lại một chút, như quên mất động tác trên tay. Sắc mặt hài tử đã đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn chu ra. Bách Lý Hạo Triết tay chân lóng ngóng, nhưng trong mắt đều là sủng nịnh. Nguyễn Vô Song lặng lẽ ngồi xuống, bưng tách trà hoa cúc từ cẩm tháp lên, tinh tế nhấp một ngụm.
Không ngòai dự đoán, vừa mới uống được mấy ngụm trà, Tử Tín đã khóc oa oa. Hắn càng thêm luống cuống tay chân, cơ hồ tay chân cũng không nghe theo lời hắn nữa, nhưng hài nhi lại khóc càng nháo hơn. Nàng đang định để tách trà lên cẩm tháp, lại nghe Bách Lý Hạo Triết nhìn hài nhi nói: “Tử Tín ngoan, phụ hoàng thương con nhất. Nếu con nghe lời, không khóc nữa, phụ hoàng sẽ mang con đi cưỡi ngựa . .” Nguyễn Vô Song có chút buồn cười, hài nhi mới sinh được vài tháng, đã muốn dẫn đi cưỡi ngựa, nếu lớn hơn một chút, sẽ cho đi cưỡi gì đây?
Tiếng cười của nàng như từ đáy lòng tỏa ra: “Thôi, để thiếp bế cho.” Bách Lý Hạo Triết vừa nói vừa ôm lại chỗ nàng: “Không cần, nàng xem, con đã không khóc nữa kìa.” Nói đến cũng lạ, thế mà hài nhi không khóc nháo nữa thật. Khóe mắt vẫn còn vài giọt lệ, con ngươi đen nhánh đang quay tròn tròn, nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại đang cười. Nàng không nói gì mà chỉ nhìn vào mặt hắn, lại thấy dáng vẻ hắn đắc ý như trẻ con.
Bách Lý Hạo Triết lại bật cười: “Cái này gọi là phụ tử tương thông. Nghe được ta muốn dẫn nó đi cưỡi ngựa, nó liền nín khóc . . .” Tay nàng khựng lại, trà hoa cúc trong tách ngọc văng ra, rơi xuống thảm, thấm đẫm một mảng. Câu nói kế tiếp của hắn, vì hoảng hốt mà một chữ nàng cũng không nghe vào.
Chân trời phía xa như bừng sáng dần lên, màu xanh như nước giao hòa với màu đỏ hồng của mặt trời. Mộc Thanh một đêm không ngủ, thức dậy thật sớm. Bên ngoài Từ Trữ điện, một thị nữ canh gác buổi đêm đang lim dim mắt ngủ, bỗng nhiên bị một thị nữ khác đẩy đẩy, vội vàng hành lễ: “Mộc cô cô!” . Mộc cô cô vốn là người rất chú trọng đến lễ tiết trong cung đình, vừa vặn lại nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ bị đuổi khỏi Từ Trữ điện. Thị nữ run rẩy sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mộc Thanh trong lòng đang tâm phiền ý loạn, cũng không muốn để ý nhiều, chỉ phân phó nói: “Đứng lên đi, đừng đánh thức thái hậu nương nương.” Chúng thị nữ nhe giọng nói: “Vâng” Mộc Thanh nhìn sắc trời, lại gọi hai thị nữ: “Đi theo ta”
Khoảng cách từ Từ Trữ điện đến Chiêu Dương điện cũng không xa. Từ đường của Ngự Hoa Viên đi ra, sắc trời đã sáng hắn. Trong Ngự Hoa Viên vốn dĩ có nhiều kì hoa dị phẩm, lúc này mặc dù đã vào thu, nhưng cây cối vẫn đua nhau khoe sắc. Được ánh nắng mặt trời chiếu xuống, càng làm vẻ đẹp của cỏ cây thêm rực rỡ. Nhưng Mộc cô cô cũng không rảnh để thưởng thức, vội vàng chạy tới Chiêu Dương điện.
Mặc Lan và Mặc Trúc đã đứng ngoài cửa đợi hầu hạ, nhìn thấy Mộc Thanh đi tới, vội vàng hành lễ. Mặc Trúc cười hì hì nói: “Sớm như vậy, cơn gió nào đem Mộc cô cô thổi tới đây.” Mộc Thanh nhìn thoáng qua cửa điện vẫn đang đóng chặt, thấp giọng nói: “Hoàng hậu còn chưa dậy sao?” Mặc Lan trả lời: “Vâng, tiểu thư hôm nay còn chưa dậy. Cô cô có chuyện gì sao?” Mộc cô cô nhìn nhìn thị nữ hai bên rồi mới nói: “Không có việc gì cả, vội tới thỉnh an hoàng hậu thôi! Mấy ngày trước, thái hậu còn hỏi mấy món ăn hoàng hậu nương nương thích, ta liền lại đây hỏi hoàng hậu nương nương dạo trước có tặng người một ít trà hoa cúc và mứt đã dùng hết chưa? Nếu hoàng hậu nương nương thích, ta liền làm thêm một ít nữa.”
Mặc Lan trong lòng hiểu rõ nói: ” Tiểu thư mỗi ngày đều dùng. Nô tì đi xem một chút, xem có còn không?” Khẽ đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trước giường rèm che vẫn buông xuống, trong chậu đàm hương vẫn tỏa ra từng đợt khói nhẹ, không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi thơm. Màu vàng kim nhàn nhạt xuyên qua nhánh cây, nhẹ nhàng chiếu lên mặt đá cẩm thạch.
Nàng đang muốn lui ra ngoài lại nghe thấy thanh âm của Nguyễn Vô Song truyền ra, có vẻ mệt mỏi nói: “Giờ gì rồi, dìu ra đứng lên đi.” Mặc Lan lấy quần áo vào phòng, chỉ thấy Nguyễn Vô Song đang muốn ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm theo động tác của nàng trượt xuống. Mặc Lan liền liếc mắt một cái, thấy trên người tiểu thư lại có mấy dấu hồng hồng. Vội vàng cúi đầu, cầm quần áo đi tới.
Xem ra chuyện Hoàng Thượng muốn lập phi tử là giả. Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu chỉ có thêm sủng ái, trừ bỏ những khi có việc chính sự bận rộn luôn ở Thừa Kiền điện, còn không đều quay về Chiêu Dương điện. Giống như Mặc Trúc nói, cho dù mai kia có thêm phi tử, đó cũng là chuyện tương lai. Chỉ cần tiểu thư sinh thêm mấy vị hoàng tử nữa, vị trí này so với cây đình còn kiên cố hơn.
Mặc Lan một bên hầu hạ Nguyễn Vô Song thay quần áo, một bên nói: “Tỉểu thư, Mộc cô cô đến đây. Dường như có chuyện gì gấp, sáng sớm đã đến rồi.” Nguyễn Vô Song đang vuốt vuốt một lọn tóc, nghe Mặc Lan nói vậy, kinh ngạc quay đầu hỏi: “Vậy sao, sáng sớm đã tới đây?” Dừng lại một chút rồi nói: “Truyền bà ấy vào đây! Kêu Mặc Trúc cũng vào đây hầu hạ, những người khác lui ra hết đi.”
Mộc Thanh vẫn theo quy củ tr