
n trà cao, bình sứ phía trên có cắm hoa ngọc lan,
trắng xanh tương phản mùi hương ngào ngạt gợi nhớ những kỷ niệm xưa cũ.
Có nội thị bên trong khẽ bước về phía trước, hướng Thạch Toàn Nhất
đang hầu hạ phía sau long ỷ nói nhỏ mấy tiếng. Thạch Toàn Nhất cả kinh,
vội khom người đến bên tai Bách Lý Hạo Triết nhẹ giọng bẩm báo “Hoàng
thượng, khởi bẩm hoàng thượng. . . Ngưng phi nương nương mới vừa rồi
bụng đau dữ dội, Phượng Nghi Cung đã truyền thái y cùng bà đỡ” .
Bách Lý Hạo Triết “Đằng” một tiếng từ trên long ỷ đứng bật dậy, không để ý hướng các vị chúng thần trừng mắt nói “Cái gì?” . Vội hướng nội
thị phất tay nói “Tuyên bọn họ bãi triều đi.” . Dứt lời, lại vội vàng
hướng sau điện đi mất.
Ti lễ nội thị đã muốn cao giọng tuyên:”Bãi triều” . Chúng triều thần
hành lễ xong đều vội bàn tán “Hoàng thượng bãi triều gấp như vậy, hay là hậu cung có chuyện gì?” .
Lễ bộ đại thần vuốt chòm râu trắng, hướng Nguyễn Vô Lãng và Nguyễn Vô Đào liếc mắt một cái, cười nhạt nói: “Hậu cung chỉ có mấy vị phi tần sẽ có chuyện lớn gì? Đoán chừng là Ngưng phi nương nương của Nguyễn gia
thêm long thêm phượng cho hoàng gia rồi” .
Chuyện hoàng thượng sủng ái Ngưng phi nương nương cũng không phải là
ngày một ngày hai. Chúng đại thần đều rõ ràng. Lúc này nghe lễ bộ đại
nhân nói đều cảm thấy có lý.
Mục Ngưng Yên nằm ở trên giường Sắc mặt tái nhợt , hai tay gắt gao
nắm chặt lấy đệm phía dưới. Bách Lý Hạo Triết đau lòng nắm lấy tay nàng: “Vô Song, có ta ở đây. Ta sẽ ở đây với nàng. .” .
Ánh mắt của nàng kinh ngạc chuyển hướng về phía hắn, hình như có một
điểm nhu hòa. Đau đớn lại một lần nữa kéo đến, nàng nhíu chặt mày, hung
hăng cắn môi. .
Bách Lý Hạo Triết giơ tay đến trước miệng nàngcúi đầu ghé sát bên tai nàng nói “Vô Song, chúng ta cùng nhau đau, được không?” .
Nàng cắn môi, quay đầu đi. Nàng không cần hắn, bất luận hắn thế nào,
uy hiếp cũng được, sủng ái cũng tốt, tóm lại nàng cái gì cũng không cần
hắn.
Đau đớn tựa hồ càng ngày càng lợi hại, mồ hôi chảy ròng ròng mái tóc
ẩm ướt dính sát cần cổ, cả người mồ hôi đầm đìa như mới vớt từ dưới nước lên.
Ánh nắng một chút lại một chút chuyển Tây, không gian từ từ trở lên
mờ ảo rồi tối sầm nhưng đứa nhỏ vẫn chưa có ý định muốn đi ra.
Hắn bưng bát súp một ngụm lại một ngụm đút vào miệng nàng, cũng không có tác dụng gì, ánh mắt của nàng càng ngày càng tan rã, tiếng tiếng kêu cũng càng ngày càng thấp.
Nếu như có thể hãy để hắn gánh chịu mọi đau đớn đi. Chỉ cần nàng còn, chỉ cần nàng còn sống, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
Hắn lay nàng; “Vô Song, nàng tỉnh lại . . . . . nàng mau tỉnh lại cho ta” .
“Nàng nói đi, nàng muốn cái gì, chỉ cần nàng bình an ta đều đáp ứng
nàng. Vua không nói chơi. Ta thật sự cái gì cũng sẽ đáp ứng nàng” . Cho
dù nàng muốn xuất cung, hắn. . . hắn cũng đồng ý với nàng. Chỉ cần nàng
bình an mà sống trên đời.
Lông mi của nàng tựa hồ khẽ động đậy. Nhưng hồi lâu phản ứng gì cũng không có.
Thân mình hắn bỗng nhiên lạnh băng, nàng hận hắn, không cần hắn, cho
nên lần này thật sự muốn mang cả hài tử của hắn rời đi sao? Không,
không, hắn tuyệt đối không cho phép.
“Nguyễn Vô Song, nàng hận ta đến vậy sao?” .
“Ta nói cho nàng biết, nếu ngươi nàng dám bỏ đi, nàng dám mang con
rời đi thì ta nhất định không buông tha cho Nguyễn gia. Thủ đoạn của ta
nàng đã biết rồi đấy ta nhất định khiến cho người nhà nàng sống không
được mà chết cũng không xong” . Thế gian này, hắn chỉ vì nàng mà sống.
Nếu nàng không cần hắn, thật sự chuyện gì hắn cũng có thể làm.
Nàng mở to mắt ,mơ màng nhìn hắn. há mồm hung hăng cắn tay hắn. . . Cung nhân bưng đủ các thứ sơn hào hải vị nối đuôi nhau đi vào. Bởi vì hôm nay nhị hoàng tử Bách Lý Thừa Luật tròn một tuổi, trong cung bốn
phía đều hoan hỷ chúc mừng. Hôm nay trong triều đình, hoàng thượng lấy
danh nghĩa nhị hoàng tử đại xá thiên hạ.
Bách Lý Hạo Triết bưng chén rượu, mỉm cười trước mặt nàng, ánh mắt ôn nhu như nước “Rượu này được đặc chế từ mật hoa, có mùi thanh nhẹ của
hoa, lúc uống vào còn có vị quả mơ làm say lòng người. Nàng nếm thử một
chút, nếu thích thì hạ lệnh cho cung nhân hàng năm pha chế” .
Nguyễn Vô Song tiếp nhận, nhấp qua một ngụm quả thực có hương vị của
quả mơ, thanh mà ngọt, không giống rượu nhưng cũng không giống thức uống thông thường.
Nàng nắm chặt chén ngọc, bàn tay trắng bạch như tuyết, từ xa nhìn lại có vẻ như là xanh ngọc.
Có nội thị nhẹ giọng bẩm báo “Hoàng thượng, pháo hoa đã sắp xếp xong” . Bách Lý Hạo Triết lúc này mới hoàn hồn nói “Đốt đi” . Lễ bộ nói lần
này pháo hoa được chế tác không giống như trước kia, chi bằng nhìn một
cái” .
Rất nhanh bên cạnh hồ “Bụp” một âm thanh vang lên, một đóa hoa thật
lớn nở rộ trong màn đêm, màu sắc đa dạng, hoa lệ vạn phần. Tiếp theo mấy tiếng “Bụp, bụp” vang lên, vô số đóa hoa cấp tốc bay lên không trung,
nháy mắt ánh sáng trắng, hồng, vàng, tím, muôn màu muôn vẻ thực làm cho
người ta hoa mắt.
Bách Lý Hạo Triết nhìn sang Nguyễn Vô Song, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Nàng còn ở lại bên người hắn. Cho dù đời này nàng không bao giờ n