Disneyland 1972 Love the old s
Cắn Anh Không Hề Sai

Cắn Anh Không Hề Sai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321950

Bình chọn: 7.00/10/195 lượt.

c nãy cô mất đi lý tính nhất định anh cũng cho là như thế.

Anh sẽ ghét cô chứ? Có thể hay không giống như mẹ chỉ muốn tránh cô thật xa?

Cô cúi đầu, ngực cơ hồ truyền đến đau đớn.

“Không cần ghét tôi, được không?”. Cô hướng anh khẩn cầu, tiếng nói khe khẽ như tiếng mèo kêu.

Cuối cùng Giang Phong Duệ cũng hiểu, tiến lên một bước. “Vi Vi”.

Nâng lên ánh mắt, cô nhìn về phía anh.

“Tôi không ghét cô”. Anh nhẹ giọng giải thích.

Nhưng là cũng không thích, đúng không? Cô nhìn vào mắt anh thật sâu bên trong vẫn như cũ là cảm xúc phức tạp.

Anh đương nhiên không thể nào thích cô, anh thích là Đinh Nhược Du người quan trọng nhất với anh.

Thật hâm mộ Đinh Nhược Du, cô có thể đối với anh làm nũng còn có thể được anh thương yêu.

Thật là hâm mộ cô ấy…………

Quan Ny Vi chua sót nhìn chằm chằm dưới đất mà ở đó vẫn còn lưu lại vết máu

chưa khô của Robert, ý nghĩ chợt lóe cô vội vàng ngồi xổm xuống lấy tay

đỉnh một ít máu.

“Cô làm cái gì?”. Giang Phong Duệ khiếp sợ trừng mắt.

Hù anh sợ rồi? Cô cười khổ.

“Đừng sợ, cái này có thể giúp được anh đó”.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng đem máu xoa lên ấn ký ở nửa bên mặt anh anh đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

“Anh đừng sợ, tôi sẽ không hại anh đâu”. Đem máu bôi đều cô nhỏ giọng an ủi, sau đó hai tay đè lên vai anh môi anh đào dán lên gương mặt Giang Phong Duệ.

Anh giật mình.

“Đừng động”. Cô thì thầm, liên tiếp hôn xuống .

Cô là đang làm cái gì đây?

Anh nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không được tự nhiên.

Đúng lúc anh cho rằng sắp bị loại ôn nhu này hành hạ mà chết thì cô buông ra.

Cô đối với vẻ mặt bối rối của anh mỉm cười, nắm tay anh vuốt ve gò má của chính mình.

“Cảm thấy sao? Ấn ký biến mất rồi.”

Biến mất.

Ấn ký xấu xí, ấn ký ma quỉ cùng anh dây dưa nhiều năm thế nhưng lại biến mất rồi.

Từ nay về sau, anh đã trở lại hình dáng bình thường rồi là một nam nhân

trưởng thành anh tuấn, sẽ không có ai dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh nữa và mọi người cũng không phải sợ anh.

Anh tự do rồi.

Tinh thần vẫn luôn luôn bị trói buộc rốt cuộc cũng tự do.

“Tại sao cô có thể làm được thế này?”. Tim đập mãnh liệt, Giang Phong Duệ

vuốt vuốt gương mặt không dám tin nhìn cô. “Đến cuối cùng là làm sao?”.

“Rất đơn giản.” Quan Ny Vi mỉm cười giải thích."Ấn ký là do Robert dùng dao

găm lưu lại trên mặt anh bởi vì trên dao dính máu của hắn cho nên vết

thương rất nhanh

liền đông tụ, sau đó lưu lại vết sẹo này chỉ có thể lợi dụng máu của hắn để đánh tan dấu vết này thôi”.

“Cho nên cô vừa mới lấy máu của hắn bôi lên mặt tôi?”

“Ừ”.

Anh nhìn cô vẫn còn hồ đồ.

“Vậy tại sao……cô phải hôn tôi?”.

Vì sao phải dùng môi cô dịu dàng hôn anh? Giống như là muốn che chở vết thương của anh làm cho anh không có cảm giác đau.

“Bởi vì trừ máu của hắn cũng cần máu của tôi, kết hợp lại liền xảy ra phản ứng hóa học làm vết thương biến mất”.

“Máu của cô?”. Anh ngạc nhiên. “Như vậy cô cũng bị thương?”. Ánh mắt nhanh

chóng quét qua toàn thân Quan Ny Vi. “Là nơi nào? Cô chảy máu ở đâu?”.

“Nơi này.” Cô chỉ môi của mình.

Anh ngẩn người, lúc này mới phát hiện đôi môi phấn nộn của cô bị lõm một khoảng tựa như trăng khuyết.

“Vết thương quá nhỏ sẽ rất nhanh khép lại, tôi phải liên tục cắn thì máu mới có thể không ngừng chảy ra”.

Cho nên thời điểm hôn anh thật ra thì cô vẫn tự cắn môi mình khi anh hưởng thụ tư vị ngọt ngào thì cô lại phải chịu đau đớn.

Anh quả thật………rất đáng xấu hổ, anh không đáng giá để cô phải làm thế.

“Thật xin lỗi, Vi Vi”. Anh giơ tay lên, ngón cái run rẩy chạm qua môi cô. “Đau không?”.

“Anh làm gì phải nhận lỗi với tôi?”. Cô chớp mắt mấy cái. “Loại vết thương

này đối với tôi mà nói là chuyện nhỏ tuyệt không đau”.

“Thật không đau sao?”. Anh không tin.

“Thật không đau”. Cô dùng sức gật đầu. “Anh quên rồi sao? Tôi là Vampire,

không phải người bình thường vết thương thế này không là gì cả”.

“Đừng nói thế”. Anh cau mày, không thích cô tự nói mình là “Vampire”, không

phải cô đã nói Trường Sinh loại không bao giờ gọi như vậy?

“Bởi vì tôi không thuộc Trường Sinh loại”. Cô giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh.

“Cũng không phải là loài người, tôi cái gì……đều không phải”.

Cô quay đầu, khóe miệng mỉm cười nhưng sắc mặt lại trắng bệch dị thường.

Vì thế anh biết nụ cười của cô không phải xuất phát từ vui mừng mà là khổ sở tự giễu.

Cô cái gì cũng không phải bị loài người cùng Trường Sinh loại đồng thời

trục xuất, ở giữa hai thế giới không được bất kỳ bên nào tiếp nhận.

Đây chính là vận mệnh anh từng nghĩ cô đã thản nhiên tiếp nhận nhưng anh sai lầm rồi.

Mặc dù, ngoài mặt cô luôn tỏ ra lạc quan nhưng sâu trong nội tâm vẫn mơ hồ đau chỉ là trước giờ cô không thể hiện mà thôi.

“Vi Vi……” Anh lầm bầm gọi cô, ngực dâng lên loại cảm xúc mà ngay cả anh

cũng không rõ giống như anh muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô.

Nhưng cô không biết tâm tư của anh, nghiêng người tránh anh. “Chúng ta đi thôi”.

“Đi nơi nào?”. Anh nhất thời không hiểu.

“Tìm em gái anh. Anh không phải rất lo lắng cho cô ấy sao?”

Giang Phong Duệ lúc này mới chợt nhớ ra anh là đi tìm Nhược Du, lúc nãy cô ấy