
bị anh làm cho tức giận không nhỏ mà bỏ đi.
Anh phải nhanh tìm được cô ấy mới được nếu không để xảy ra chuyện gì thì
lúc đó anh chắn chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
“Vậy chúng ta đi công viên đối diện trước đi!”. Anh vội vàng đề nghị sau đó dẫn đầu băng qua đường.
Đi phía sau, Quan Ny Vi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh xem ra thật sự anh rất quan tâm Đinh Nhược Du.
Nếu như có một ngày cô cũng biến mất thế này thì anh cũng sẽ nóng lòng đi tìm chứ?
Có lẽ là không đi? Không, phải nói là tuyệt đối sẽ không, cô cũng không
phải là cái gì của anh đối với anh mà nói cô chẳng là cái gì cả.
Cổ họng truyền đến một loại chua xót chính là cảm giác ghen mà có lẽ cô không thể nào biết.
“Giang Phong Duệ”. Cô gọi anh.
“Hả?”. Anh quay đầu lại. “Chuyện gì?”.
“Tôi muốn hỏi anh………….”.
Muốn nói lại thôi, cô rất muốn bày tỏ tình cảm trong lòng nhưng lại không biết diễn tả như thế nào.
“Hỏi cái gì?”
"Tôi muốn hỏi anh ——" chưa kịp nói hết anh đột nhiên giơ tay ngăn cản cô.
Cô sửng sốt. “Làm sao vậy?”
Giang Phong Duệ không nói lời nào, mắt hướng về phía đài phun nước trong công viên chỉ thấy một bóng người cúi đầu tay ôm đầu gối còn bả vai thì run
rẩy giống như đang khóc.
Lòng anh căng thẳng. “Nhược Du”.
Tiếng gọi đầy ôn nhu khiến Đinh Nhược Du chấn động, nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía anh.
“Duệ ca ca…….”. Cô run sợ nhìn anh đi tới toàn bộ ủy khuất đột nhiên dâng
lên đang muốn chạy tới ôm anh sau đó khóc lóc một trận nhưng lại liếc
mắt thấy Quan Ny Vi phía sau.
Thần sắc trầm xuống cô nổi giận quay người bỏ chạy.
“Nhược Du, em chờ một chút, đừng chạy!”. Giang Phong Duệ vội vã đuổi theo.
Cô không để ý lời anh cứ cấm đầu mà chạy về phía trước trong lòng lại vừa oán vừa hận.
Duệ ca ca thật đáng ghét, tại họ còn ở chung một chỗ chứ? Lúc này có nghĩ
cũng đừng nghĩ cô sẽ tha thứ cho anh cô muốn tránh anh để cho anh không
tìm được nhìn anh có thể hay không vì cô mà đau lòng, hối hận…….
Cô muốn trừng phạt anh!
Đinh Nhược Du căm hận mà nghĩ vì để cho Duệ ca ca - người luôn luôn yêu
thương cô cảm thấy hối hận cô liền mất lí trí mù quáng chạy thẳng về
phía trước ngay cả khi mình xông ra giữa lộ cô cũng không phát hiện.
Một chiếc xe tải lớn lao đến, tài xế đã chạy xuyên suốt mấy giờ mắt cũng đã bắt đầu lim dim hoàn toàn không có chú ý tới từ khúc cua có người xông
ra.
“Nhược Du! Cẩn thận!”. Giang Phong Duệ điên cuồng hét lên,
mắt thấy chiếc xe sẽ tông trúng Đinh Nhược Du, anh bất chấp tất cả xông
về phía trước.
Đinh Nhược Du lúc này mới giật mình phát hiện tình huống nguy hiểm hoảng sợ đông cứng tại chỗ.
Ánh sáng lóe trong nháy mắt, Quan Ny Vi chạy thật nhanh tới lấy tay đẩy anh ra bản thân cô lại không tránh kịp mà bị tông thân thể mềm mại bay lên
không trung sau đó từ từ rơi xuống cuối cùng đau đớn lăn mấy vòng trên
đất.
Giang Phong Duệ ngây người nhìn một màn này.
Trong
không khí lần nữa tràn ngập mùi máu tanh lần này đổi lại là máu của Quan Ny Vi cô bị trọng thương nằm trên vũng máu đỏ tươi.
Tư thế này, vừa đáng sợ nhưng cũng lại tuyệt mỹ giống như một đóa hoa tường vi đỏ thấm đang rơi.
“A…………”
Lòng ngực anh như muốn nổ tung tựa con dã thú mà gào thét điên cuồng tên cô, lão đão quì rạp xuống đất.
“Vi Vi, Vi Vi……”
Trời ạ, anh nên làm cái gì mới phải đây? Chuyện gì xảy ra thế này? Làm sao cô có thể bị thành thế này cơ chứ?
Cô còn sống không? Cô không thể chết, không thể chết được………………
“Vi Vi….”. Anh ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của cô. “Vi Vi…”
“Tôi…..không có chuyện gì”. Cô cố nén đau đớn, nỗ lực mở mắt. “Vết thương nhỏ này, tôi ngủ một giấc…..sẽ tốt thôi”.
Giang Phong Duệ hoang mang lo sợ, sững sờ nhìn cô.
Thật sẽ tốt không? Thật có thể không?
“Rồi cũng sẽ tốt thôi mà”. Tay ngọc khẽ vuốt gương mặt anh, cô cười, nụ cười thản nhiên làm lòng người đau đớn. “Cho nên……để cho tôi ngủ đi, lâu một chút……..”
Dứt lời, cô nhắm mắt lại, hàng lông mi dưới ánh trăng khẽ chớp, sau đó ngất đi.
“Mẹ, Vi Vi đau……. thật đau……”
“Vi Vi đừng sợ, rất nhanh xe cứu thương sẽ đến, mẹ dẫn con đi gặp bác sĩ, đến lúc đó sẽ không đau nữa, con đừng sợ, đừng sợ…..”
“Mẹ đừng khóc, mẹ khóc con sẽ khóc theo đó…..”
“Vi Vi, con bị thương đừng nên nói….mẹ xin con, con phải cố gắng đừng để xảy ra chuyện gì”.
“Được rồi, con không nói nữa”.
Cô không nói, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vì mẹ, cô sẽ cố gắng chống đỡ, nhất định sẽ ổn mà.
Lúc đầu, do toàn thân đau nhức khiến Quan Ny Vi ngủ không được an ổn, về
sau đau đớn dần dần giảm bớt, cô liền chìm vào giấc ngủ say, trong mơ cô nghe được tiếng hát êm ái của mẹ.
Cô nghĩ, mẹ là đang an ủi, khích lệ cô.
Nhưng là không phải, tiếng hát chợt tắt đi, mẹ không hát nữa, cô ở trong mơ
mờ mịt không thấy phương hướng, không còn ai chỉ cô đường về nhà nữa.
Mẹ, mẹ đang ở đâu?
Trong mơ, gọi không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng ai nghe thấy làm cô bắt
đầu sợ hãi, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, qua một lúc lâu, cuối cùng cô
cũng từ sương mù thoát ra, từ từ mở mắt.
Bên trong phòng trống rỗng, không có ai, chỉ có mình cô nằm trên giường.
Mẹ