
cô ấy, Trần Mộc Hủy, là người vợ duy nhất trong kiếp này của Trần Dục
Trạch tôi, còn có, chuyện cũ trước kia, các người không muốn nghe, tôi cũng
vậy, cho nên, chúng ta cũng đừng nói ra nữa.” Tay kia chỉ vào người lớn tuổi
đứng cách đó không xa “Về phần má Ngô, là mẹ tôi mang đến, là người đối xử tốt
với tôi, hiện giờ mẹ tôi đã đi rồi, tôi cũng đã trưởng thành, má Ngô, tôi dĩ
nhiên phải dẫn đi.” Ngay sau đó liền mỉm cười quay đầu “Má Ngô, má đi thu dọn
đồ đạc của mình một chút, chỉ mang những thứ có ý nghĩa quan trọng với mình là
được rồi, còn quần áo gì đó cũng không cần, con sẽ mua cho.”
“Dạ, cậu chủ.”
“Dựa vào cái gì chứ.” Dì Vương còn cố gắng giữ mặt mũi
của mình.
“Dì Vương, xin lỗi, đây cũng chỉ là thông báo, không
phải hỏi ý kiến, còn nữa, đổng sự Trần, nghe nói gần đây công ty các người nảy
sinh nguy cơ nợ nần, ha ha.” Trần Dục Trạch tự giễu cười cười “Chỉ e đó cũng là
nguyên nhân các người bảo Trương Vũ Linh tới tìm tôi đúng chứ, đây là chi phiếu
một nghìn vạn, coi như là tôi làm tròn chút lòng hiếu thảo với ba.” Nói xong
liền đưa chi phiếu cho ông Trần, sau đó mang theo má Ngô đã thu dọn xong từ lâu
cùng Mộc Hủy đi ra cửa.
Trong khách sạn, đôi mắt to đen láy của Mộc Hủy xoay
tròn, tràn ngập hiếu kỳ, khó hiểu, dọc theo đường đi, cô thấy có thêm má Ngô ở
đó, mới đè nén rồi lại đè nén sự hiếu kỳ khôn cùng của mình, mà sau khi về đến
khách sạn, người đàn ông kia có vẻ như tâm tình rất tốt còn đi tắm rửa, điều
này làm cho Mộc Hủy khó hiểu, vô cùng khó hiểu, nói thật, hiện giờ cô vẫn còn
chưa thoát khỏi cảm giác khi cái tát kia đánh trên người Dục Trạch mà như đau ở
trong lòng mình, lẽ nào người đàn ông kia một chút cũng không có cảm giác về
cái tát hôm nay sao?
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, Mộc Hủy một tay cầm túi
chườm đá lớn, một tay gõ cửa phòng tắm “Trần Dục Trạch, anh ra đây cho em, Trần
Dục Trạch, Trần Dục Trạch.”
Cửa phòng tắm đột nhiên mở, Mộc Hủy còn chưa thấy rõ
tình huống đã bị Trần Dục Trạch kéo vào phòng tắm, một nụ hôn bất ngờ tập kích
Mộc Hủy, Mộc Hủy cũng nỗ lực đáp lại nụ hôn của Trần Dục Trạch, dần dần thích
ứng hoàn cảnh xung quanh, Mộc Hủy suýt chút nữa đã chảy máu mũi ra, trong phòng
tắm hơi nước lượn lờ, Trần tiên sinh trần như nhộng, thứ ở giữa tam giác ngược
kia, cứng cứng rắn chắc, còn có gương mặt làm cho phụ nữ ao ước, đàn ông đố kị
kia nữa…
“Em yêu, em đang nhìn cái gì vậy, hửm?” Người đàn ông
áp sát lại, nhẹ nhàng hỏi.
Mộc Hủy vừa bị hỏi như thế, trên mặt đã đỏ lên “chán
ghét” liền cầm túi chườm nước đá trong tay ra sức đặt lên mặt bị thương của
người kia, không để ý tiếng hít vào vì đau của người đàn ông, trong miệng còn
lý lẽ hùng hồn nói: “Má Ngô nói, phải chườm đá nhiều chút, nếu không, máu bầm
không tan sẽ không đẹp.”
Trần Dục Trạch một tay đoạt lấy túi chườm nước đá, một
tay giữ lấy Mộc Hủy, cởi quần áo của cô, cầm lấy quả anh đào nhỏ trên cái bánh
bao trắng kia, đổ túi chườm nước đá ra, lấy một viên đá từ bên trong, cho vào
miệng Mộc Hủy đang bị anh làm cho lửa dục đốt người: “Em yêu, chúng ta nghe
theo lời má Ngô, bà hiểu nhiều biết rộng, chúng ta dùng miệng chườm đá đi.” Nói
xong, liền ngồi xuống, ôm Mộc Hủy ngồi trên đùi mình, dùng số đá còn lại, không
ngừng kích thích giải đất mẫn cảm của cô gái. Mà cô gái cũng động tình, vặn vẹo
thân thể, ngồi ở trong lòng Trần Dục Trạch, dùng miệng ngậm viên đá, lần lượt
chà trên má Trần Dục Trạch, một lần lại một lần, một viên lại một viên.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trần Dục Trạch nửa nằm ở
trên giường, nghịch tóc Mộc Hủy, “Thế nào, tiểu yêu tinh em mệt rồi sao, không
hiếu kỳ nữa à?”
“Làm gì có, làm gì có, không phải anh không nói sao,
như vậy em sẽ không hỏi.” Mộc Hủy tựa trên ngực Trần Dục Trạch, vẽ từng vòng từng
vòng trên đó.
“Cái đồ nghĩ một đằng nói một nẻo.” Trần Dục Trạch
ngồi dậy, uống một ngụm nước. “Dì Vương không phải mẹ anh.”
“Sao lại vậy.”
“Suỵt, nghe anh nói.” Trần Dục Trạch véo véo tay Mộc
Hủy “Thật ra, dòng họ anh không giàu có như vậy, ông ngoại anh là một giáo sư,
vào lúc đó ông ấy vốn khinh thường ba anh, nhưng mẹ anh vẫn khăng khăng cố
chấp, bỏ nhà trốn đi, mang theo tất cả tiền dành dụm của mình để giúp ba anh đi
biển kiếm tiền. Cũng giống như tất cả những người làm ăn, lúc đầu cũng không
thuận lợi, hai người mở một quán nhỏ từng bị quản lý đô thị thu phí, bị xã hội
đen bắt nộp phí bảo kê, bị những tên lừa đảo gạt, thế nhưng, mẹ cũng chưa từng
có bất cứ một câu oán hận nào, cuối cùng cũng có một ngày, ba sáng lập ra xí
nghiệp Trần thị, đặt chân vào ngành công nghiệp thực phẩm trong thành phố này,
lên như diều gặp gió, mẹ trong lòng tràn đầy hổ thẹn dẫn theo anh với lòng hiếu
thảo về quê nhà, nhưng đón tiếp bà lại chỉ là một ngôi nhà cũ nát cùng phần mộ
của ông ngoại. Thực sự là ‘Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu
mà cha không đợi’.”
“Dục Trạch” Vòng ôm của Trần Dục Trạch siết chặt.
“Đừng nói, hãy nghe anh nói xong đã.” Xoa xoa mái tóc
thật dài kia giống như dỗ dành “Cứ như vậy, sau khi anh và mẹ đứng ngẩn ngơ
tr