Cán Hoa Khúc

Cán Hoa Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321450

Bình chọn: 7.5.00/10/145 lượt.

iền sao?

Đại Nữ cả đời đều sống tại sơn thôn này, ngay cả trấn nhỏ cũng chưa

đi qua bao giờ. Khắp sơn khắp thôn đều là những kẻ làm ruộng chân đất,

người duy nhất có thể diện, cũng chỉ có một mình lão bản.

Cũng chỉ có nhà lão bản mới có thể dựng được trúc lâu xinh đẹp như

vậy, mới có nhiều trâu dê súc vật như vậy, có tiền để có thể thuê người

sai sử như vậy.

Nàng đã chấp nhận ủy khuất, ủy khuất nguyện ý làm thiếp, nhưng cái

kẻ quái dị này lại không hiền lương, không chịu cho nàng vào cửa!

Đại Nữ còn muốn khóc lóc om sòm, Vương tẩu tử gương mặt trắng bệch

vọt vào, giáp mặt thưởng cho nàng ta hai bàn tay, xấu hổ rơi nước mắt

luôn miệng xin lỗi Bạch Dực, Hổ Nhi ở sau lưng cúi đầu, không nói một

câu.

Nhìn Vương tẩu tử kéo Đại Nữ vừa mắng chửi vừa trở về, Bạch Dực đột nhiên cảm thấy mệt chết đi… vô cùng mệt mỏi ngồi xuống.

“Thăng thước ân đấu thước cừu.” Ô Vũ khẽ cười một tiếng, “Cứu người cứu kẻ thích đáng, đừng để cứu ra đám bất hảo.”

(‘Thăng thước ân đấu thước cừu’ đại

khái là: một người sắp chết đói, nếu cho hắn 1 nắm gạo, hắn sẽ coi như

đại ân mà ghi nhớ, nhưng nếu cho hắn 1 đấu gạo, hắn sẽ nghĩ ngươi có

nhiều, sẽ càng đòi hỏi, nếu không cho thêm, hắn sẽ ghi hận. = = có ai

biết ở bên mình có câu nào nghĩa tương đương ko)

“Là tại huynh, liên lụy tôi.” Bạch Dực tức giận nói.

Nguyên bản Ô Vũ tính cứ mặc kệ như vậy, nhưng Bạch Dực buồn bực

không vui nhiều ngày, Vương tẩu tử còn nhờ người khác đưa trả lại hai

mươi lượng bạc, xấu hổ không dám gặp Bạch Dực, không bao giờ đến đây

nữa. Nàng lại đảm nhiệm tất cả việc đồng áng, phái thủ hạ giúp việc,

nàng còn phát giận.

Nhưng công việc đồng áng, nàng vẫn ngốc như trước, làm cho tiêu chuẩn thức ăn liên tục giảm xuống, Ô Vũ thật sự chịu không nổi.

Hắn không thể không tự thân xuất mã khuyên giải an ủi một nhà Vương

tẩu tử, cam đoan không để cho người khác biết chuyện này, thuận tiện sắp xếp một ‘đại nương’ ép Đại Nữ học quy củ Phụ Đức.

Ô Vũ cũng không phải là loại người giang hồ bạch đao tử tiến, hồng

đao tử xuất, hắn là sát thủ cấp cao, tộc hào đặt danh ‘Ẩn’. Đối tượng

hắn ám sát không phải cự phú thì là hào quý, thậm chí còn có cả hoàng tử hoàng tôn. Có thể thỉnh động hắn xuất thủ, chẳng những là con số thiên

văn, thậm chí còn có thời hạn ba năm.

(bạch đao tử tiến, hồng đao tử xuất: đao trắng đâm vào, rút ra là đao đỏ dính máu, ám chỉ hành động sát

thương, giết người 1 cách lộ liễu)

Trong ba năm, mục tiêu đang bình thường cũng sẽ chết một cách cực kì bình thường, tuyệt đối không tìm ra một chút khả nghi.

Nói trắng ra, hắn thường ẩn thân bên cạnh mục tiêu, hoặc là nô bộc

gia tướng, hoặc là môn khách phụ tá. Nếu không thạo đời nhân tình, nhìn

thấu nhân tính, không có cách nào đạt được cái danh tự ‘Ẩn’ kia.

Chỉ là, đối phó với quả phụ người ta, thật sự là giết gà dùng Thanh

Long Yển Nguyệt Đao. Nếu không phải hắn không muốn ăn cháo cùng đồ ăn

tạp linh tinh, thật đúng là lười dụng tâm tư. Về phần Đại Nữ khóc lớn

nháo loạn, hắn lập tức ném cho thủ hạ tối đắc lực Nhị Nương Tử. Có thể

dạy dỗ cả kĩ nữ giả mạo công chúa mà xuất giá, còn sợ một ả nha đầu thôn dã sao?

Hắn chỉ dặn duy nhất: “Đừng giết chết hay làm tàn phế.”

Chết hay tàn phế, hắn không quan tâm, nhưng nha đầu ngốc này nhất định sẽ càng không vui.

Quả nhiên bố trí như vậy, tiêu chuẩn thức ăn nhất thời bay lên tận

trời, lại có rất nhiều đồ ăn mới mẻ, không thể tin được đều là đồ ăn

nông gia, khiến hắn ăn mà hớn hở mặt mày.

Chỉ là Bạch Dực mặt mày vẫn còn có chút buồn bực, Ô Vũ giúp nàng

mướn hai nhà hỗ trợ, nàng cũng không phản đối, nhưng cả ngày tránh ở

phòng bếp, nếu không cũng ở vườn rau, ngẫu nhiên còn cùng hắn tán gẫu

vài câu, những người khác liền khách khí phi thường xa cách.

Yên lặng nhìn vài ngày, hắn kéo Bạch Dực, dẫn nàng ra ngoài.

“Đi đâu?” tâm tình nàng vẫn không tốt lắm, nhưng che giấu không tệ.

“Đi dạo.” Ô Vũ trả lời, kéo nàng, lại đi nửa ngày, vừa vặn dừng lại bên hồ.

Ngày ngày ở trên núi nhìn hồ này, nhưng Bạch Dực cũng không nghĩ tới chuyện tới đây. Bởi vì thoạt nhìn mặc dù gần, nhưng đi lại rất xa. Dọc

theo đường đi rất hoang vắng, nàng là một cô gái độc thân, nên cũng

không dám đi đến đây.

Một con thuyền nhỏ đậu bên bờ hồ.

Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, nơi này không một bóng người,

thuyền này làm sao tự nhiên chạy tới được ? Đại khái lại là kiệt tác của các tiểu tinh linh gia đình đi… ?

Hồ này bắc thông ra suối Bôn Ngưu, nam ra sông Dạ Uyển, theo hướng

bắc nam. Nói là hồ thật sự có điểm hơi quá, nhiều lắm cũng chỉ tính là

cái ao nước lớn. Nhưng hồ này quanh năm không cạn, cũng có khi gây lũ

bất ngờ lụt lội, nhưng Lô gia thôn có thể vượt qua hạn hán hàng năm,

cũng chính là dựa vào hồ này.

Chớm thu đang là mùa khô, hai bờ sông cỏ lau mọc ngập, mực nước thấp hơn rất nhiều. Lại là khi ngày mùa, cơ hồ không thấy bóng dáng người

đánh cá nào.

Ô Vũ kéo Bạch Dực lên thuyền, dạy nàng chống sào như thế nào, khua

chèo như thế nào, thấy nàng đã biết, liền buông tay mặc kệ, để nàng điều khiển chiếc thuyền lảo đảo như say rượu, hắn nằm trên


Teya Salat