
ốn ăn tự mình thái cải củ mà làm, tôi còn đang canh lửa.”
Ô Vũ thực tự nhiên làm giúp. Tuy rằng lâu như vậy không gặp, lại
không cảm thấy có nửa điểm xa lạ. Đại khái là vì Bạch Dực ngây ngô lại
thiếu tâm nhãn như vậy, hắn mới có thể lần nữa trở về nghỉ chân đi?
Vương tẩu tử vừa mở cửa phòng bếp, lại thấy một cảnh khí thế ngất
trời như vậy. Bà sửng sốt một chút, câu nệ xoay người, “Lão bản, ngài đã trở lại?” Lại đập Hổ Nhi một chút, ấn đầu nó hành lễ, cùng Đại Nữ ở
phía sau nhún người, cắn môi cười nhẹ.
Ô Vũ bình thản liếc mắt một cái, gật gật đầu, “Nội gia, thịt khô đưa tẩu tử mang về ăn đi. Dù sao nàng cũng không thích ăn thịt béo.”
Bạch Dực còn đang suy nghĩ ai là “nội gia”, đã bị Ô Vũ vỗ đầu, “Ngây ngốc cái gì vậy?”
Nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lấy lá sen gói thịt khô đưa
qua. Vương tẩu tử từ chối vài lần không được, vẻ mặt đỏ bừng nhận lấy,
Hổ Nhi lập tức ôm lấy, luôn miệng nói lời cảm tạ, mừng rỡ như muốn bay
lên, khiến Vương tẩu tử tức giận lại vỗ nó vài cái.
“Thật sự là…” Vương tẩu tử ngượng ngùng, “Lão bản nương đã cho chúng ta thịt khô rồi, sao lại lấy nữa…”
“Ta không ở nhà, nội gia lại không hiểu chuyện, làm phiền Vương tẩu
tử lo lắng.” Ô Vũ vẫn thản nhiên, “Trời không còn sớm, ở đây cách thôn
một đoạn, buổi tối khó đi, không giữ lại muộn.”
Vương tẩu tử thiên ân vạn tạ rời đi, Hổ Nhi căn bản chính là chạy như điên. Chỉ có Đại Nữ, cẩn thận mỗi bước đi.
“Trúc lâu của chúng ta, đừng để cho người khác vào.” Ô Vũ quay đầu nói.
“Tôi cũng nói không cần, nhưng Vương tẩu tử chết sống cũng không cho tôi động vào dọn dẹp.” Đang xào rau, Bạch Dực cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ có thể chơi đùa ngoài vườn rau, thiếu chút nữa ngay cả vườn
rau cũng đều bị đoạt đi… Vương tẩu tử chính là quá khách khí…”
“Ta không phải nói Vương tẩu tử.” Ô Vũ tức giận trừng nàng, “Thiếu tâm nhãn!”
“A?” Bạch Dực mãn nhãn mờ mịt.
Nhưng Bạch Dực dù sao cũng không phải cổ nhân, nàng chính là không hiểu thấu đáo huyền cơ ở giữa.
Ô Vũ yêu cầu, bắt nàng hôm sau nói với Vương tẩu tử cùng Đại Nữ, đầu gia sợ ầm ĩ, liền miễn quét tước trúc lâu, không có việc gì không cần
đi vào.
Vương tẩu tử là một người thành thật, lão bản nương nói như thế nào, bà liền làm theo như thế, ngược lại mặt đỏ cười cười, kéo Bạch Dực đến
bên cạnh nhỏ giọng lặng lẽ nói, muốn nàng nắm bắt thời gian mau sinh con trai, làm cho nàng xấu hổ đỏ mặt.
Đại Nữ cúi đầu trong chốc lát, nhìn chằm chằm bộ vòng tay ngân ti
trên tay Bạch Dực cười, “Lão bản đối với lão bản nương thật tốt, còn
tặng vòng tay bạc như vậy, thật là đẹp mắt.”
“Đã bảo hắn là không cần,” Bạch Dực gãi gãi đầu, “Làm việc không tiện.”
Nàng rất nhanh liền bỏ qua chuyện này. Trong vườn đang thử trồng rau má, nàng ngày ngày chờ mong nó có thể sống tốt. Từ nhỏ đã thích uống
nước rau má, tuy nói đã vào thu, nhưng cuối thu nắng vẫn gắt. Nấu chút
canh thanh nhiệt cũng tốt. Hơn nữa nàng thật vất vả mới mua được một ít
hạt tiêu, đang chờ nó nảy mầm…
Mỗi ngày đều có rất nhiều việc muốn làm.
Ô Vũ lười biếng đi theo phía sau nàng, có đôi khi giúp nàng làm
việc, có đôi khi cười nhạo nàng, bộ dáng nhàn nhã. Sau lại nhìn trúng
cây đại thụ trước vườn rau có mắc võng, lập tức liền chiếm lấy, mỗi ngày lúc ngủ trưa, hai người đều phải ầm ĩ một trận, Bạch Dực sẽ không tranh được với hắn.
Có hôm, không phải ầm ĩ cũng tranh được, Bạch Dực vui vẻ mới mông
lung ngủ, lại bị “tiểu tinh linh gia đình” bịt miệng, lặng lẽ đưa đến
lầu hai trúc lâu, còn cầm tờ giấy Ô Vũ đưa cho nàng xem.
Ô Vũ muốn nàng ở lại lầu hai, không được lên tiếng.
Lúc nàng đang buồn bực, cửa dưới lầu lặng lẽ mở. Vụng trộm nhìn, Ô
Vũ ngủ trên giường dưới lầu, mặt quay vào tường, người đi vào, là Đại
Nữ.
Bạch Dực đầu tiên là hoang mang, sau đó giật mình, sau đó kinh ngạc, không thể tin được. Cuối cùng Ô Vũ lạnh lùng đuổi Đại Nữ ra, đứng im
trong chốc lát, mới tung người nhảy lên lầu hai.
“Tôi…” Bạch Dực có chút choáng váng, “Tôi không có đánh mắng nàng ta.”
“Ta biết.” Ô Vũ ngồi trên sàn cùng nàng, “Tức giận?”
“Không phải.” Bạch Dực rất nhanh trả lời, “Tôi không phải… Chúng ta
cũng không phải…Nàng ta mới mười bốn tuổi a!” Nàng cảm thấy có điểm
choáng váng đầu, “Nàng ta muốn làm vợ bé của huynh… Tôi là nói, thiếp?”
“Nàng ta muốn sống tốt hơn một chút mà thôi.” Ô Vũ nhún vai.
“Như vậy mới không tốt.” Bạch Dực biến sắc, “Nàng ta không có tay sao?”
Ô Vũ thuận thế nằm trên sàn, hai tay đặt ở sau đầu thay gối đầu.”Đại khái chính là cô nghĩ như vậy, ta mới tới chỗ cô ăn cơm.” Hắn nhắm mắt
lại, rất nhanh ngủ say.
Bạch Dực đầu óc loạn thành một đoàn. Nàng đối xử với một nhà Vương
tẩu tử không tệ, nhất là với Đại Nữ, hai người các nàng đặc biệt thân
thiết. Mấy tháng này, Đại Nữ thường chỉ điểm nàng việc đồng áng, cùng
nàng đi tìm hạt giống cũng những thứ đồ ăn sơn dã quỷ quái.
Vương tẩu tử luôn gọi nàng là lão bản nương, nhưng Đại Nữ luôn gọi nàng là tỷ tỷ.
Nhưng mà, vừa mới Đại Nữ chẳng những muốn Ô Vũ thương tiếc nhiều
hơn, còn tố cáo nàng rất nhiều tội trạng, nói Bạch Dực lúc nào cũng đánh chửi, cắt x