
ạm ngủ rất sâu.
Cố Du nhớ tới kiệt tác tối hôm qua, cúi đầu vừa thấy, vội vàng che miệng lại sợ hãi kêu ra tiếng .
Từ dấu răng vỡ trên da lưu lại từng sợi vết máu đã khô, đỏ sậm đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên cô dùng phương pháp cắn người này, thật không ngờ
lực phá hoại lại kinh người như vậy.
Hiện tại, rõ ràng tối hôm qua người bị chiếm tiện nghi là cô, vậy mà giờ phút này người áy náy cũng là cô.
Cố Du thật cẩn thận đứng dậy, đem theo cái hộp thuốc trở về.
Cô đem cánh tay Từ Trạm đặt ở trên chân mình, dùng bông băng giúp anh rửa sạch miệng vết thương.
Hôm qua anh ẩn nhẫn khiến cho cô có chút xúc động, Cố Du nhẹ nhàng thở dài, có chút ý nghĩ muốn nhận mệnh.
Nếu đều đã đồng ý kết hôn, sao lại phải khăng khăng cố chấp, chỉ cần tra ra manh mối chuyện của cha, Phương Nhàn không cần sống nơi đầu đường xó
chợ, cho dù cô thật sự ở cùng người đàn ông này cả đời, cũng có chịu
thiệt gì đâu?
Thuận theo tự nhiên thôi. . . . . .
Động
tác trên tay Cố Du gọn gàng lưu loát, có vài lần không cẩn thận hơi nặng tay, cô vội vàng nhìn, thấy Từ Trạm không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy,
mới yên lòng.
Sau khi quấn xong vòng băng gạc cuối cùng, buộc chặt, Cố Du đóng lại hộp thuốc đứng dậy.
Cánh tay vẫn bất động đột nhiên cầm lấy bàn tay của cô, vốn hai mắt nhắm chặt cũng mở ra nhìn thẳng vào gương mặt cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy chính mình có chút buồn cười, với thân thủ của Từ
Trạm chỉ sợ sớm đã thức dậy, vậy mà cô còn cố gắng cẩn thận nhẹ tay nhẹ
chân.
Cô không nghĩ muốn giải thích, chuyện tối hôm qua coi như
xóa bỏ, huống chi tuy trong lòng cô có chút khổ sở, nhưng cũng không cảm thấy mình có lỗi gì.
"Ngủ tiếp một lúc đi, còn chưa sáng. . . . . ."
Bất ngờ không phòng ngự, Từ Trạm nâng người chế trụ gáy cô, dùng nụ hôn ngắt lời cô.
Khoang miệng trở nên tê dại dọc xuống dưới lưng, khiến tứ chi mềm nhũn.Anh
dùng sức hôn, giống như muốn đem khoang miệng của cô làm của riêng, lại
nuốt đầu lưỡi mềm mại của cô vào. Cố Du chưa từng trải qua loại cảm
giác này, yếu ớt vùng vẫy vài lần rồi hoàn toàn vô lực, đầu lưỡi bị ngậm chặt, tiếng nước vang lên kịch liệt mà ái muội.
Không biết có
phải là do thiếu không khí hay không, Cố Du đầu bắt đầu choáng váng.
Loại kích thích này chưa bao giờ có, khiến cô không biết làm thế nào,
sau cùng lại gắt gao ôm lấy cổ Từ Trạm, mềm nhũn bất lực.
Hôn
không biết bao lâu, rốt cục anh cũng buông cô ra, hai người đều thở dốc. Cố Du mở mắt liền chạm phải một đôi mắt ý loạn tình mê, đen tối mềm
mại, khuôn mặt nho nhã tuấn dật tràn ngập say mê, một đôi môi cũng sưng
đỏ phiếm hồng.
Cố Du cuống quít tránh đi ánh mắt nóng bỏng củaTừ Trạm,nhưng người vẫn còn ở trong ngực anh.
"Tối hôm qua. . . . . . Thực xin lỗi." Anh cúi đầu, ấn một nụ hôn lên thái dương của cô.
Cố Du sửng sốt, chậm rãi mở miệng: "Thôi."
"Em là vợ của anh, đây là sự thật, có lẽ em cảm thấy thủ đoạn của anh không hề vẻ vang gì, nhưng tình cảm anh giành cho em chưa từng có lừa dối."
Lời nói không thể nghi ngờ của anh phối hợp với giọng điệu trầm thấp, khiến cho Cố Du bật cười lắc đầu, giao dịch công bằng, chính xác là ham muốn chiếm hữu, đây là quan hệ giữa bọn họ?
"Chỉ bằng một cái liếc
mắt, anh liền cảm thấy tôi thích hợp gả cho anh?" Cố Du không có bất kỳ ý muốn châm chọc nào, cô vô cùng mệt mỏi cũng rất tò mò, rốt cuộc Từ
Trạm đối với cô là cái tình cảm gì? Cô tự đánh giá mình không phải tuyệt sắc, tính cách cũng không xuất chúng, làm sao anh cứ phải để tâm tới?
Ngón trỏ của Từ Trạm vững vàng đặt ở trên môi cô: "Đây là chuyện của anh,
vấn đề này chúng ta không cần thảo luận, em chỉ cần nhớ kỹ, em là người
phụ nữ của anh, anh cũng sẽ không vứt bỏ hay phản bội em."
Cố Du hất tay anh ra.
"Thời gian để tôi chấp nhận anh cũng là chuyện của tôi" Đối với sự bá đạo
mãnh liệt của anh, cô thật sự kbó tay. Cô quyết định phản kích: "Còn
nữa, chuyện của ba tôi, hai ngày này tôi nghĩ muốn hiểu, tôi cũng cần
phải bắt đầu điều tra rõ chân tướng!"
"Không được." Giọng nói của Từ Trạm rất bình tĩnh, nhưng cự tuyệt rất dứt khoát.
“Chuyện ba tôi, anh dựa vào cái gì mà nói không được?"
"Dựa vào em gả cho tôi liền là người của tôi."
Cố Du vốn không giỏi nói chuyện, nên chỉ ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh thay
cho lời phản bác, lại nhìn thấy trong đôi mắt tràn đầy ý cười của anh
hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Từ Trạm cười đến. . . . . . Có một tia cảm giác hạnh phúc vậy?
Cố Du cảm thấy đây nhất định là ảo giác, vội vàng phủ định cách nghĩ vớ
vẩn của bản thân, từ trong ngực anh ngồi dậy: "Anh không đi làm sao?"
"Ngủ thêm một lát đi." Tay Từ Trạm giống như dính ở trên thân thể cô, ôm cô cùng nhau ngã xuống.
Cố Du chẳng muốn vùng vẫy, bị anh ôm, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc vừa mở mắt, trên giường trống rỗng chỉ còn chính mình.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Đầu giường có một tờ giấy, Cố Du cầm lên xem, chữ viết trên giấy có nét
chữ cứng cáp mạnh mẽ cao ngất, vừa thấy khiến cho người nhớ tới bóng
lưng thẳng tấp cùng gương mặt anh tuấn của Từ Trạm.
Mặt trên chỉ viết mấy chữ, điều mục đều không có.
"Anh có thể đợ