
ừ Trạm và Cố Du, chờ Cố Du phát hiện, bé đang
tháo rời từng viên đạn xuống, sau khi Nguyệt tẩu thấy bị dọa cho sợ đến
hồn phi phách tán, cảm thấy vợ chồng Cố Du và Từ Trạm quá nguy hiểm nên
lập tức từ chức, bọn họ thật vất vả mới tìm được Nguyệt tẩu đáng tin đến chăm sóc Từ Từ.
Lúc Từ Từ gần sinh nhật ba tuổi, vì công
sự nên Từ Trạm không thể không ra khỏi nước đến nước B Nam Á đàm phán,
Cố Du vừa nghe nói liền nhớ lại ký ức không tốt, như lâm đại địch, Từ
Trạm an ủi cô nói nước B là quốc gia hòa bình, sao giống như chuyến đi
Châu Phi lần trước, huống chi lần này buôn bán có liên quan với chánh
phủ, các biện pháp bảo an tốt hơn lần trước nhiều.
Mặc dù Cố Du không yên lòng, nhưng không thể không để anh đi, chỉ là không nói ra được uất ức và thấp thỏm.
Buổi tối trước khi Từ Trạm đi, hai người triền miên ân ái qua đi, cuối cùng
cô không nhịn được, rơi nước mắt. Từ Trạm ôm cánh tay của cô cứng đờ,
sau khi Từ Từ sinh ra, đây là lần đầu tiên Cố Du khóc.
"Đừng sợ, chỉ có một tuần, anh sẽ lập tức trở về, yên tâm, lần này không có
nguy hiểm gì." Từ Trạm vuốt ve gương mặt ươn ướt của cô, trong âm điệu
trộn lẫn áy náy.
"Ngươi vừa đi công tác em liền lo lắng đề phòng," Cố Du hít mũi, "Luôn là không nhịn được muốn đi với anh."
"Em đi thì Từ Từ làm sao bây giờ?"
"Để Tư Ninh giữ con một tuần, em không yên tâm một mình anh."
Cố Du nói nửa câu sau mềm mại khiến tâm Từ Trạm tab chảy hết.
"Từ Từ còn nhỏ, con nói với anh thích em chơi với con nhất, ngoan, chờ anh
trở lại, anh không lừa em, tình huống nước B em cũng rõ ràng, không có
vấn đề." Từ Trạm ôm Cố Du vào trong lòng vừa hôn vừa mút, càng không bỏ
được càng phải an ủi.
Đúng vậy, có con, cô không có thể nói làm liền làm muốn đi thì đi giống như trước.
"Từ Trạm, em và Từ Từ không thể không có anh." Cố Du vùi đầu nói nhỏ, giọng nói quyến luyến thay nhau nổi lên.
Trái tim Từ Trạm chấn động, cúi đầu nhìn cô con ngươi lấp lánh trong bóng
tối, ánh sáng lưu chuyển, không nói ra được vô hạn dịu dàng.
Anh bao phủ cô dưới người mình, lại dấy lên tình cảm nhớ nhung, cả hai đắm chìm lần nữa, giống như phát tiết trước ly biệt ngắn ngủi, dây dưa chung chỗ mồ hôi ẩm ướt nhễ nhại trên tay chân, mười ngón tay Cố Du nhanh chóng
bấu vào da thịt trên lưng Từ Trạm, không muốn tách ra với anh dù chỉ một chút.
Lúc đi tiễn Từ Trạm, dường như Từ Từ cũng biết ba ba
muốn rời khỏi thời gian rất dài, nước mắt vẫn không dừng lại, chỉ cần
được Từ Trạm ôm vào trong ngực bé sẽ không dừng dùng tay nhỏ bé của mình sờ mặt Từ Trạm, trong miệng mơ hồ không rõ nói thầm "Từ Từ ngoan, ba ba đừng đi." Cố Du thấy nếu không ôm con trở về, đoán chừng Từ Trạm thật
lập tức từ chức không đi, vì vậy vội vàng đưa tay nhận lấy Từ Từ, an ủi
ba ba bé sẽ nhanh trở về.
Trước khi lên máy bay Từ Trạm quay đầu lại thấy hai cặp mắt gần như giống nhau như đúc ánh mắt trong trẻo
đỏ rực nhìn mình, nhất thời tim như bị đao cắt.
Sau khi về
nhà Cố Du và Từ Từ cũng mệt mỏi, có lẽ đàn ông nhà người khác đí công
tác sẽ không có loại cảm giác này, nhưng đí công tác lần trước để lại
bóng ma to lớn cho Cố Du đến bây giờ, chỉ cần nhắc tới hai chữ xuất
ngoại cô đều sợ sệt.
Đưa Từ Trạm đi, mỗi ngày Từ Từ đều hỏi
lúc nào ba ba trở về, Cố Du gọi điện thoại để bé nghe giọng của Từ Trạm, bé nắm điện thoại di động không thả nghe được Từ Trạm nói chuyện liền
bắt đầu khóc, khàn cả giọng giống như bé chịu toàn bộ uất ức trên thế
giới.
Cuối cùng gần đến trước một ngày Từ Trạm trở về, mấy
ngày nay tinh thần Cố Du vẫn không tốt, cô suy nghĩ khi Từ Trạm trở về
không thể quá tiều tụy, vì vậy sáng sớm rời giường để bảo mẫu trông
chừng Từ Từ, đi ra ngoài chạy bộ vận động đến khi toàn thân đổ mồ hôi
nét mặt toả sáng rồi mới trở về nhà.
Đi tới cửa, Cố Du đang lật chìa khóa, chợt thấy cửa mở ra khe hở nhỏ.
Trái tim cô run mạnh, dự cảm xấu níu thật chặc lấy lục phủ ngũ tạng.
Cố Du nhanh chóng tỉnh táo lại, yên lặng không tiếng động đẩy cửa ra, nín
thở giữ vững cửa mở phân nửa sau đó lẻn vào phòng giữ quần áo lấy súng
bình thường đặt trong hộc tủ tường kép ra cầm trong tay.
Phòng khách sạch sẻ chỉnh tề, không khác ngày thường, trên đất mấy món đồ
chơi tán lạc, gió nhẹ lặng lẽ thổi qua cửa sổ mở ra, thấm lạnh người tập kích.
Trên người Cố Du tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Cô lục soát lầu một, phát hiện đèn sáng rỡ ở toilet, cuối cùng nhìn thấy,
Nguyệt tẩu chị Trương đang nằm không nhúc nhích bên trong.
Cố Du vội vàng đưa tay, còn hơi thở chỉ là hôn mê.
Nóng nảy và sợ hãi khiến cô không thể kiềm chế, trong lòng cô chỉ còn dư lại an nguy của Từ Từ, mấy bước vọt tới trước cầu thang chạy lên lầu.
Tiếng cười non nớt quen thuộc từ trên lầu truyền đến.
Là Từ Từ!
Cố Du kéo chốt an toàn trên thân sung ra, chạy như điên về phía âm thanh. Tiếng cười của Từ Từ như dao cắt qua tim Cố Du, cô đá văng cửa phòng ngủ khép hờ, tiếng cười im bặt ngưng lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến tay cô cầm súng bắt đầu khống chế không nổi run rẩy.
"Mẹ!" Từ Từ nhìn thấy Cố Du tự nhiên hoa chân múa tay muốn qua đây, nhưng bị
hai bàn